Lần này... Cứ coi như tùy hứng một lần đi!
Giang Khương nhìn bầu trời xanh thảm, lặng lẽ nói.
Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương xác định xong liền vội vàng ra ngoài chuẩn bị. Nếu đã quyết định ra ngoài lâu như vậy thì không chỉ hoạch định hành trình đơn giản như vậy. Cả một đại gia đình thế này, cô phải chuẩn bị đủ các mặt mới được.
Có điều sau khi ra ngoài, Tuyên Tử Nguyệt vẫn cười nói một câu:
- Tiền chúng ta mua biệt thự ở đây có lẽ không đủ đâu. Anh phải chuẩn bị một chút đi.
-A?
Giang Khương nghe vậy thì mắt khẽ nhướn lên, nói:
- Vậy chúng ta còn bao nhiêu tiền?
- Sáu triệu?
Tuyên Tử Nguyệt nhếch miệng cười, sau đó xoay người rời đi.
Giang Khương hơi ngượng ngùng đưa tay lên sờ mĩ một cái, lúc này mới nhớ ra, hầu như tiền của mình đều ném vào cái Quỹ cứu trợ kia, trong túi của mình
vẫn còn sáu triệu là cũng tương đối khá rồi.
Eve ngồi một bên đùa với Tiểu Bảo, thấy bộ dạng ngượng ngùng của Giang Khương, chần chờ một chút, đột nhiên lên tiếng nói:
- Nếu anh không có đủ tiền, em... có thể cho anh mượn! - Hahaha... Không dám mượn...
Giang Khương nhẹ nhàng phất phất tay, cười haha nói:
- Nếu mượn tiền của em, chắc phải trả bằng máu, trả không nổi đâu.
Eve nghe Giang Khương nói vậy thì cũng không nhịn được cười, ôm Tiểu Bảo đi đến, ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3701027/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.