Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung về phía chàng thanh niên đang lắng lặng ngồi ở bên tay trái, gương mặt không hề có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, chẳng qua chỉ mỉm cười, giống như mọi thứ chẳng có liên quan đến hắn.
Mặc dù mọi người tin rằng vị Ủy viên thường vụ trẻ tuổi đã sớm biết được phạm vi quản lý của mình, nhưng khi chân chính tuyên bố và xác nhận, vẫn có thể bình tĩnh như vậy, quả thật không phải bình thường.
Trong lòng mọi người tràn đầy cảm thán, ngược lại không biết trong lòng Giang Khương đang chửi cha mắng mẹ. Hôm qua, khi trưng cầu ý kiến của hắn, rõ ràng không nhắc đến ban Đan dược. Tại sao hôm nay lại xuất hiện ban này?
Nhưng lúc này, hắn cũng không còn cách nào, tổng không thể trực tiếp cãi lời Viện trưởng.
Lúc này, Giang Khương cũng chỉ có thể âm thầm xúc động. Viện trưởng và Lưu Mộc Dương quả nhiên đều là lão yêu lâu năm, căn bản không cho hắn cơ hội thoái thác. Nếu không, đã trực tiếp nói ra trong ngày hôm qua luôn rồi. Nếu nói ra, hắn sẽ mượn lấy cái ban này để đẩy ban Giáo dục và Đào tạo đi. Nếu không thì có thể loại được ban Ngoại giao hoặc ban Hậu cần.
Bây giờ, điều duy nhất mà hắn có thể làm là mỉm cười, sau đó mắng thầm trong lòng.
- Đối với đề tài thảo luận này, không biết các vị Ủy viên đang ngồi đây có ý kiến và đề nghị gì hay không?
Liêu Long Căn mỉm cười nhìn các vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3701021/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.