Người kia cũng không có tâm tư để mọi người cùng ôn chuyện cũ, trầm giọng nói một câu, sau đó sải bước về phía trước.
Đám đại thiếu cũng không có tâm trạng hàn huyên, vội vàng đi theo. Bị nhốt một tháng ở đây, mọi người sợ không thể ra được.
Mọi người đi theo người đẳng trước, vòng vo mấy khúc cua, cuối cùng bước vào một căn phòng tương đối lớn. Khi vừa mới bước vào căn phòng này, sắc mặt
ai nấy đều thay đổi.
- Làm gì vậy? Không phải nói sẽ thả chúng tôi ra ngoài sao? Các người muốn làm gì?
Hoảng sợ kêu to, chư vị đại thiếu bị lột quần áo, cột vào trên mấy cột sắt.
- Tôi phụng lệnh của ban Giám sát, các vị còn thừa mười một tháng thi hành án, đổi lại thành mười roi.
Nhìn gương mặt của người trước mắt tràn đầy nghiêm túc, mọi người liền hiểu được mấy cái thứ đen đen dài dài treo trên tường là gì, chính là roi.
- Chịu mười roi xong thì có thể đi về. Ngô thiếu, chúng ta nhịn một chút đi, tổng vẫn còn tốt hơn là bị nhốt mười một tháng.
Lương thiếu cười khan an ủi Ngô đại thiếu sắc mặt đang trắng bệch bên cạnh:
- Khi tôi còn bé bị ông nội đánh nhiều rồi, không cần sợ hãi, sẽ không đau đâu.
- Đây cũng không phải là roi của ông nội anh mà. Anh có bao giờ nhìn thấy roi hình của Singapore chưa?
Giọng nói của Ngô Quân Quân có chút run lên.
Rõ ràng kiến thức của Ngô đại thiếu nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3701018/chuong-1166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.