Chương trước
Chương sau
Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Khương biết quả nhiên bà không bỏ qua cho hắn.

Nhưng lúc này, Giang Khương cũng không có tâm tư từ chối, nhìn hai người cười nói:

- Viện trưởng, Trưởng ban, không cần phải gấp như vậy chứ? Tôi gia nhập Hội Đồng Viện chưa được bao lâu mà, đừng nói chỉ là mới tấn thăng Ủy viên thường vụ được mấy ngày, nào có kinh nghiệm đảm nhiệm mấy trọng trách nặng nề chứ.

Nói đến đây, Giang Khương dừng một chút rồi nói tiếp:

- Nếu không, hoãn lại một thời gian nữa được không?

- Chậc chậc, Mộc Dương, ông đừng nhìn tôi. Tôi cũng biết tên tiểu tử này rất xảo quyệt. Người khác chỉ mong quản chuyện, cậu ta muốn chút cũng không muốn. Hơn nữa còn nghĩ hết biện pháp kéo dài thời gian để có thể chạy trốn.

Nghe Giang Khương nói, Từ Khải Liễu liền nói với Lưu Mộc Dương bên cạnh.

Lúc này Lưu Mộc Dương nhìn Giang Khương, mặt tràn đầy cảm thán, gật đầu nói:

- Vẫn là Viện trưởng nói chính xác.

- Giang Khương, cậu nói vậy là không đúng. Cái gì là không đảm nhiệm nổi trách nhiệm nặng nề?

Gương mặt Lưu Mộc Dương tràn đầy giễu cợt, nhìn Giang Khương nói:

- Ngay cả chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ mà cậu còn có thể làm, hơn nữa còn làm rất khá, ngay cả công việc của một Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện mà cậu làm không được, thế cậu nói dối như vậy không cảm thấy đỏ mặt à?

- Đỏ mặt, đỏ mặt, dĩ nhiên là đỏ mặt rồi.

Bị Lưu Mộc Dương nói như vậy, Giang Khương liền cười khan.

- Được rồi, vậy chúng ta vào đề chính đi.

Thấy Giang Khương không còn giả bộ nữa, Từ Khải Liễu nói:

~ Trước mắt công việc của lão Ninh và Chu Thế Dương đều do tôi, Mộc Dương và lão Liêu chia nhau gánh. Tôi thì không sao, dù sao gánh cũng không nhiều, bởi vì chủ yếu là nằm trên người Mộc Dương và lão Liêu.

- Mặc dù trong viện đều ổn định, Mộc Dương và lão Liêu phân công quản lý đều xử lý rất tốt, tương đối thỏa đáng, nhưng dù sao chuyện cũng hơi nhiều một chút. Cho nên, Giang Khương cậu hãy gánh bớt một ít đi.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:

- Mặc dù cậu còn trẻ, hơn nữa thời gian đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ không dài, nhưng thời gian cậu làm Ủy viên, rất nhiều công việc vẫn làm rất tốt.

Chẳng qua cậu không để ý mà thôi.

- Chuyện lần trước, cậu xử lý không tồi. Dựa theo lời lão Liêu nói chính là có năng lực, có quyết đoán, lãnh đạo lại chu toàn.

Nhắc đến đây, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Lưu Mộc Dương, nói:

- Mộc Dương, lão Liêu rất hiếm khen người khác. Nhiều năm như vậy, tôi chỉ nghe ông ấy khen có một mình Giang Khương.

- Đúng, lão Liêu tương đối coi trọng Giang Khương. Dĩ nhiên, tôi cũng tán đồng cách nhìn nhận của ông ấy.

Lưu Mộc Dương cười nói.

- Được, nếu chúng ta đã đồng ý năng lực của cậu, Giang Khương, việc cậu nên quản vẫn phải quản.


- A, Trưởng ban, lời này không thể nói như vậy. Tôi không có kinh nghiệm gì cả, ngài đem mấy công việc này đè lên đầu tôi, tôi không thể quản nhiều như vậy. được.

Nghe hai người nói chuyện, Giang Khương quýnh lên, nói:

- Hơn nữa, tuổi tác của tôi quá nhỏ, chủ quản công việc dạy học và học viện thật sự không tốt lắm. Những lão đồng chí nhìn thấy tôi, nhất định sẽ không nể mặt. Cộng thêm học viện chính là căn cơ của viện ta, tôi cảm thấy năng lực của mình thật sự chưa đủ.

Nói đến đây, nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cau mày, Giang Khương vội vàng cười nói:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.