Chương trước
Chương sau
- Chúc mừng, chúc mừng Tuyên huynh, haha...

Một người ngồi ở ghế gia chủ hướng Tuyên Năng bên cạnh nói lời chúc mừng.

- A, Dương huynh khách sáo quá rồi.

Gương mặt Tuyên Năng mang theo chút dè dặt, nhưng ai nấy đều có thể nhìn thấy sự hưng phấn và vui mừng trong mắt của ông, khiến cho mấy vị gia chủ và chưởng môn bên cạnh phải hâm mộ.

Nhìn ánh mắt đắc ý của Tuyên gia chủ, một vị gia chủ hướng sang một vị chưởng môn bên cạnh, thấp giọng nói:

- Tuyên gia chủ đã nuôi được một đứa con gái tốt. Con gái của tôi không kém, nhưng sao không có được vận khí này chứ? Hai mươi tám tuổi đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, dưới một người trên vạn người, lại còn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Sau này chỉ tùy tiện lấy ra một chút đan dược cho Tuyên gia cũng chẳng phải vấn đề khó.

- Hơn nữa, đánh giá mười năm sau, cậu ta nhất định sẽ trở thành Viện trưởng Thiên Y Viện. Với tuổi tác và năng lực của cậu ta, ít nhất có thể trấn giữ Thiên Y Viện từ ba đến năm mươi năm. Tuyên gia sau này nhất định sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng.

Vị chưởng môn cười hai tiếng:

- Long huynh, tôi nói không phải là để đả kích anh, nhưng con gái nhà anh sao có thể so sánh với con gái Tuyên gia chứ? Khi con bé còn chưa đến Thiên Y. Viện, nó đã bỏ tiểu tử Tề gia không chút thương tiếc, một lòng đi theo Ủy viên Giang Khương, con gái nhà ông làm được không?

- Hơn nữa, hai vợ chồng Tuyên Năng cũng đã liều mạng vì con gái mà trở mặt với Tê gia. Lúc đó, vị Ủy viên Giang Khương này bất quá chỉ là một y sĩ thực tập. Nếu ông có ánh mắt như vợ chồng Tuyên Năng, Long gia của ông sẽ phát triển ngay thôi.

- Đúng vậy.

Nghe xong, vị Long gia chủ như có điều suy nghĩ rồi chậm rãi gật đầu. Đây cũng là nguyên nhân Tuyên gia phát triển như thế. Nếu đổi lại là ông, chưa chắc đã làm được như vậy.

Lúc này, một vị chưởng môn khác lên tiếng:

- Long huynh, anh có phát hiện gì không? Lần này Tề gia chủ không có đến dự.

- A, đúng vậy, không thấy đâu cả.

Long gia chủ ngẩn người, sau đó trả lời:

- Chẳng lẽ là không được mời.

- Đương nhiên là không rồi. Nếu được mời, ông ta sẽ không đến sao? Vị chưởng môn cười hắc hắc:

- Nghe nói ban đầu là tiểu tử Tề gia xuống tay với Ủy viên Giang Khương, nhưng chịu thiệt trong tay cậu ấy. Về sau, Tề gia nhiều lần ra tay với Ủy viên Giang Khương. Tuy nói Ủy viên Giang cũng không ra tay xử lý Tê gia, nhưng bây giờ người ta là Ủy viên thường vụ, người bên dưới thế nào cũng phải nịnh nọt mới được.

Nhớ đến điều này, gương mặt gia chủ Long gia hiện lên thần sắc cười trên sự đau khổ của người khác. Tề gia xếp hạng trước Long gia, nhưng bây giờ Tê gia lại không được Thiên Y Viện mời đến dự lễ. Không nói sau này Thiên Y Viện có làm gì Tê gia không, nhưng Tề gia nhất định là danh vọng đại diệt. Long gia lại càng có thêm hv vond tiến về nhía trước lân tức cười lên. nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Lúc này sợ là Tê Lãng đang ăn ngủ không yên. Tề gia xem như phiền phức rồi.

- Đúng vậy, nếu đặt trên đầu tôi, tôi cũng sẽ giống như vậy.

Hai người bàn tán tình trạng của gia chủ Tề gia đúng là rất chính xác. Cha con Tề gia lúc này giống như chó nhà có tang, nhìn nghi thức Thiên Y Viện tổ chức trên màn hình, nhìn người thanh niên anh tuấn đang tiếp nhận thụ hàm của Viện trưởng Thiên Y Viện.

Nụ cười của chàng thanh niên đó rất bình thường, nhưng trong mắt cha con Tê gia lại giống như ác ma.

Lần này, Tê gia không được Thiên Y Viện mời, chỉ có thể thông qua một trang web đặc biệt xem truyền hình trực tiếp mà thôi.

Không thể không nói, có tiền rất tốt. Thiên Y Viện cho đến bây giờ chính là không thiếu tiền. Mọi thứ đều phải dùng thứ tốt nhất. Cho nên chất lượng video truyền hình trực tiếp đương nhiên là rõ ràng.

Nhìn nghỉ thức trên màn hình, thỉnh thoảng hiện lên những gương mặt quen thuộc, sắc mặt cha con Tề Lãng càng lúc càng khó coi.

Hai cha con xem xong nghỉ thức, sau đó liền im lặng. Một lúc sau, Tê Lãng mới vỗ vai Tê Nhạc Minh, tươi cười nói:

- Nhạc Minh, không sao đâu. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Tên kia làm Ủy viên thường vụ thì thế nào? Nói không chừng có lúc bị người ta giết chết. Cổ môn và Huyết tộc nào để cho Giang Khương tồn tại chứ?

- Vâng.

Gương mặt Tê Nhạc Minh nặn ra nụ cười vô cùng khó coi, liên tục gật đầu. Hai cha con tự an ủi mình, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, nào có chuyện tốt như vậy, nhưng lúc này cũng sẽ không nói thẳng ra mà thôi.

Mấy ngày tiếp theo sẽ rất khó chịu đây.

Thời gian diễn ra nghi thức cũng không dài. Đến 12h thì kết thúc, sau đó Thiên Y Viện chiêu đãi tất cả các tân khách một bữa trưa vô cùng phong phú.

Nhìn từng nhóm tân khách dẫn nhau đến nhà ăn, ba vị, không, bây giờ là bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện đứng chung một chỗ, nhìn dòng người dần

dần giảm bớt, liền thấp giọng bàn tán.

- Nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt đến, tôi ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng tại sao người của Huyết tộc lại đến?

Sắc mặt Lưu Mộc Dương có chút âm trầm:

- Huyết tộc ngoại vực và phương đông chúng ta, đặc biệt còn là tử địch trăm năm với Thiên Y Viện, rốt cuộc đối phương có ý gì?

Nghe Lưu Mộc Dương nói, Từ Khải Liễu và Liêu Long Căn cùng nhìn sang Giang Khương.

- Tôi nghĩ hẳn là vì Ủy viên thường vụ Giang Khương chúng ta.

Liêu Long Căn nở nụ cười nhạo báng:


- Vâng lệnh thì vâng lệnh, nhưng ý đồ của đối phương tất cả đều biết, chính là vì cậu mà đến.

Liêu Long Căn vẫn không bỏ qua cho Giang Khương, tiếp tục cười ha hả:

- Người ta bây giờ là Hầu tước, Hầu tước năm mươi tuổi đối với Huyết tộc mà nói, có thể so sánh với Thiên giai nhị phẩm hai mươi mấy tuổi như cậu, đúng là hiếm thấy. Hội đồng trưởng lão Huyết tộc để cho cô ta đến đây, không phải vì cậu thì là vì ai?

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.