Khi Diêu Nhất Minh đến nhà ăn, chỉ cảm thấy mặt mình căng lên. Dùng tay xoa mặt một hồi, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ y mới hiểu tại sao ông chủ của y lại không muốn ra ngoài.
Y là thư ký, chẳng qua chỉ dính chút hào quang của ông chủ, nhưng cũng không ứng phó được bấy nhiêu người đó, chứ đừng nói chỉ là ông chủ.
Nghĩ đến đây, Diêu Nhất Minh cũng không biết làm sao, chỉ cười khế một tiếng. Nhưng nếu nói là thống khổ, chỉ bằng nói y đang hưởng thụ thì đúng hơn.
Lúc trước, y chẳng qua chỉ là một nhân vật bình thường mà thôi, bình thường nhất trong số những người bình thường. Khi gặp y sĩ cấp cao một chút cũng phải cẩn thận, sợ đắc tội với họ. Nhưng bây giờ, ngay cả y sư gặp y cũng phải mỉm cười nhiệt tình chứ đừng nói chỉ những người khác.
Đúng là vừa thống khổ vừa vui vẻ.
Vừa cảm thán vừa bước vào nhà ăn, đang định chọn món, chỉ nghe đằng sau truyền đến một thanh âm:
- Ôi, Diêu ca, anh cũng ở đây sao? Anh ăn cơm chưa? - Diêu ca?
Nghe giọng nói này, Diêu Nhất Minh hơi sửng sốt một chút, khóe miệng liền nhếch lên, sau đó mỉm cười xoay người lại, nhìn người sau lưng:
-A, Từ Lỗi, cậu còn chưa ăn cơm sao?
- Đúng vậy, Diêu ca, tôi vẫn chưa ăn. Vừa lúc chúng ta gặp nhau, cùng ăn chung luôn nhé. Tôi đã đặt hai phần thức ăn rồi. Hai anh em chúng ta đã lâu không họp mặt với nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3688343/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.