Chương trước
Chương sau
-Polenza... Tôi cũng không hiểu lắm...

Nghe Giang Khương nói vậy, sắc mặt Chu Hạo Bình hơi vui mừng. Xem ra đúng là thằng nhãi này định nói linh tinh thử vận may rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Hạo Bình đầy đắc ý, thậm chí bắt đầu sắp xếp câu từ, chuẩn bị chờ để làm nhục Giang Khương thế nào mà không thể hiện rõ sự cay cú của mình mà còn có thể để lộ ra tính xấu của Giang Khương trước mặt Trưởng ban Liêu.

Lão nghĩ vậy nên lỗ tai dựng lên, quyết không bỏ sót lời nào của Giang Khương.

- Vi khuẩn này đã được phát hiện cách đây bảy tám năm rồi, nếu giờ vẫn chưa phát hiện được loại thuốc nào kháng vi khuẩn thích hợp, điều đó chứng tỏ loại vi khuẩn này có tính kháng thuốc cực mạnh... Thông thường những trường hợp thế này đa phần đều vì chúng có một túi mô đặc biệt, làm cho hiệu quả thuốc không tốt...

- Theo phương pháp xử lý hiện nay, thường thấy nhất đó là tiếp tục tìm thuốc kháng vi khuẩn... Còn về phương pháp khác, thì đó là cách nhằm vào túi mô...

Liêu Long Căn nghe Giang Khương nói vậy thì ánh mắt khẽ ngưng lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương.

Còn Chu Hạo Bình thì không hiểu Giang Khương đang nói gì.

- Tôi cảm thấy có thể bắt tay từ hai phương diện trên... Nghiên cứu nhằm vào túi mô của vi khuẩn, tôi tin là cũng không ít, chỉ cần nhằm vào túi mô, phát triển được loại thuốc tương ứng, phối hợp với sử dụng thuốc kháng vi khuẩn, như vậy. cho dù bên nào có được đột phá thì đều có thể tìm được biện pháp ứng đối...

- Dĩ nhiên... Túi mô của vi khuẩn này được chia làm nhiều lớp, mỗi một lớp, khi dùng...

Liêu Long Căn nhìn khuôn mặt nghiêm túc khi nói của Giang Khương thì sắc mặt cũng ngưng trọng, thỉnh thoảng chậm rãi gật đầu, như đồng ý...

Còn sắc mặt của y sư Chu Hạo Bình thì lúc xanh lúc trắng, nhìn chăm chăm Giang Khương, trong mắt tràn đầy kinh hãi...

Sáng hôm sau, tin Giang Khương vượt qua ải thứ hai đã nhanh chóng truyền đi...

Nghe thấy tin này, vô số người vô cùng thán phục. Trong hai ngày nhảy lên hai cấp, hơn nữa hai cấp này còn là cấp bậc y sư, Y sư nhị phẩm... Y sư nhị phẩm 28 tuổi.... Hơn nữa còn tự thi lên, không ai có thể không kinh hãi...

- Ủy viên Giang Khương này giỏi thật... đúng là quá giỏi...

Mấy Y sư nhị phẩm tụ tập lại.Nhắc đến chuyện này không ai là không nhìn nhau, nhìn chằm chằm mái tóc lốm đốm bạc của đối phương, mặt đầy kích động:

- Có bản lĩnh, cũng biết tính toán... Lần này cho dù không lên được Ủy viên thường vụ, nhưng một bước lên nhị phẩm... ÍT nhất tiết kiệm được 10 năm...

Mọi người thấy lần này Giang Khương lấy được vị trí Y sư nhị phẩm thì lúc này mới hiểu ra. Quả nhiên vị Ủy viên Giang Khương này quá giỏi, biết dùng thủ đoạn lấy lui làm tiến, làm thế này là một cách nhất cữ lưỡng tiện... dù thế nào thì cũng được lợi, thực sự khiến người ta vô cùng bội phục.

Cho dù lần này không thể hoàn toàn thành công, nhưng có được cấp Y sư nhị phẩm, lần sau lựa chọn bổ sung chẳng lẽ còn không lấy được trong tay sao? Đó là chưa nói, chuyện ngày mai vẫn chưa có kết quả... Nếu thật sự hoàn toàn thành công...

Mọi người vừa nghĩ đến đây thì trong mắt càng lộ vẻ thán phục... Sắc mặt y sư Chu Hạo Bình từ tối qua đến giờ vẫn xanh xám, giống như một

tên háo sắc đã tiêu hao quá nhiều dương tinh, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất không bình thường.

Ngô y sư ngồi đối diện lão lúc này sắc mặt chỉ dễ coi hơn lão một chút, nhưng cũng chẳng khác nhau là mấy.

- Giờ phải làm sao đây?

- Không gấp... Hắn có thể qua được Y sư nhị phẩm đã... miễn cưỡng lắm rồi.... Y sư nhất phẩm thì.... đừng có mà nghĩ đến...

Nói ra những lời này, rõ ràng bản thân Chu Hạo Bình cũng không được tự tin.

Khóe miệng Ngô y sư giật giật hai cái. Tuy hai người đều biết, cho dù Giang Khương đã qua được Y sư nhị phẩm, nhưng nếu muốn lên được Y sư nhất phẩm vào ngay mai thì tính khả năng vô cùng nhỏ, nhưng trong lòng hai người thật sự cũng không chắc chắn lắm.

Vì, khí thế của Giang Khương thực sự quá dọa người, dọa cho họ cũng bắt đầu cảm thấy Giang Khương quá kỳ quái.

Hai mươi mấy tuổi là Chủ Tê Thế Đỉnh, hai mươi mấy tuổi là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, hai mươi mấy tuổi là Y sư nhị phẩm... Vậy chẳng lẽ không có khả năng là một Y sư nhất phẩm hai mươi mấy tuổi sao?

Lúc này trong lòng hai đồng ý Y sư nhất phẩm đầy thấp thỏm bất an. Giang Khương chỉ còn thiếu một bước nữa, nếu có thể nhảy được bước này, hai người tính toán lâu như vậy sẽ hoàn toàn uổng phí. Đặc biệt là Ngô y sư lúc này trong lòng vô cùng tức giận. Đây không chỉ là chuyện của bản thân ông. Nếu Giang Khương ngồi lên cái vị trí Ủy viên thường vụ kia, mình đã đắc tội với hắn rồi thì sẽ mất nhiều hơn được.

Nói đến Giang Khương ngọn nguôn gây bất an cho hai vị đó lúc này tâm trạng cũng đang gợn sóng...

Y sư nhất phẩm, Ủy viên thường vụ... vị trí mà cả đời những thành viên bình thường của Thiên Y viện chỉ có thể ngắm mà không thể cầu giờ đang ở trước mặt. Cho dù là Giang Khương trước nay luôn bình tĩnh thì lúc này cũng khó tránh khỏi có chút lo được lo mất.

Một khi leo lên được vị trí Ủy viên thường vụ kia, địa vị và quyền thế đó, gần như không thể dùng lời để biểu đạt được. Với sức ảnh hưởng kinh khủng của Thiên Y viện trong chính phủ thế tục, một Ủy viên thường vụ Thiên Y viện biểu đạt ý kiến, chỉ cần không quá đáng, trên căn bản chính phủ thế tục, cho dù là mấy vị cấp cao nhất cũng không thể không tôn trọng...

Giống như chuyện Kim Lăng lần này, Giang Khương trực tiếp cho ngoại viện bắt những người kia vào viện, cho tới giờ, bên kia chỉ gọi cho Văn phòng thường trú Bắc Kinh hỏi thăm một lần, sau khi khi Văn phòng thường trú Bắc Kinh trả lời theo ý của Giang Khương thì không thấy bên kia hỏi thêm gì nữa...

Cho dù đó là cháu ruột của vị kia, lúc này vị kia ngay cả một câu hỏi cũng chẳng hỏi thêm, chỉ có thể đợi ý kiến xử lý cuối cùng của Thiên Y viện, vì vị kia không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Thiên Y viện, càng không muốn vì một đứa chái mà đắc tội với một Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện tiền đồ vô lượng.

Nên biết lão đó là một nhân vật có quyền lực trong thế tục, chỉ cần tức giận hét một tiếng là có vô số người đêm ngủ không yên, càng có thể khiến nhiều người rơi đầu.... Nhưng khi đối mặt với Thiên Y viện, với thành viên Hội đồng Thiên Y viện thì chỉ có thể giữ yên lặng...

Chứ đừng nói đến Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện sẽ có sức ảnh hưởng vừa lực uy hiếp như thế nào.

Đây chính là thứ mà mọi người đàn ông đều mơ ước, dĩ nhiên Giang Khương cũng không ngoại lệ...

Đối với Giang Khương mà nói, ngồi lên vị trí này chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng muốn hắn đợi vài năm nữa thì hắn cũng không muốn. Thân là nhân vật cấp cao của Thiên Y viện, hắn hiểu rõ sự khác biệt của Ủy viên thường vụ và Ủy viên bình thường. Tuy hắn bây giờ người bình thường đã không thể nào đụng vào được, nhưng hắn biết rất rõ, chỉ cần một ngày hắn chưa ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ thì vẫn sẽ bị Hội đồng viện khống chế...

Rất nhiều việc hắn không muốn hoặc không thích làm, nhưng dưới mệnh lệnh của Hội đồng viện, một Ủy viên như hắn cũng không cách nào kháng cự; đặc biệt là trong một hai năm nay, có Bộ lạc Vu sư, có Tuyệt Y Đường, còn dính đến cả Cổ Môn.... Nhiều chuyện như vậy, nếu hắn không ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ, rất nhiều lúc sẽ không làm việc tuy theo ý muốn của mình được mà nhất định phải

thỏa hiệp, hoặc là...

Đặc biệt là trong lúc Thiên Y viện và Tuyệt Y Đường còn chưa rõ địch ta, thậm chí còn có thể dính đến chuyện của Từ Thanh Linh, Lý Tiểu Vũ. Giang Khương rất muốn nhanh chóng có được vị trí Ủy viên thường vụ này.

Chỉ khi thật sự ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ, đứng trên đỉnh của Thiên Y. viện thì mới có thể gần như hoàn toàn nắm chắc vận mệnh mình trong tay chứ không phải lúc nào cũng phải chịu ý kiến và sự can thiệp của người khác, để rồi phải thỏa hiệp.

- Giang Khương... Y sư nhất phẩm này có lấy chậm hơn một chút cũng không sao. Dù sao con giờ đã là Y sư nhị phẩm rồi, cùng lắm năm năm nữa là con sẽ yên ổn làm được Y sư nhất phẩm, thậm chí là Ủy viên thường vụ. Cho nên khảo hạch ngày mai con không cần để ý quá như vậy... Qua cũng được, còn không qua thì cũng chẳng sao...

Cuối cùng La lão y sư La Thiên Minh đã phát hiện đệ tử trước giờ làm việc gì hầu như cũng vô cùng bình tĩnh của mình lúc này dường như bắt đầu đã thiếu bình tĩnh nên ông liền đổi thái độ, bắt đầu khuyên Giang Khương phải biết đủ, thoải mái một chút là được...

Giang Khương hiểu vì sao thái độ của sư phụ hoàn toàn khác mấy ngày trước liền khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Sư phụ yên tâm... Con sẽ có gắng hết sức... - Đúng, đúng... cố gắng hết sức, cố gắng hết sức...

Nhìn thấy tia lo âu trong mắt Giang Khương biến mất theo nụ cười thì trong lòng La lão y sư La Thiên Minh cũng thở phào nhẹ nhõm. Buổi khảo hạch Y sư nhất phẩm ngày mai chắc chăn không phải chuyện đơn giản. Chỉ khi giữ tâm thái tốt thì đệ tử của mình mới có chút hy vọng qua được ải này... Còn về chuyện cuối cùng qua được hay không, chỉ cần cố gắng hết sức thì chẳng có gì phải tiếc nuối... Ông lập tức vui vẻ gật đầu một cái nói:

- Ngày mai cho dù khảo hạch như thế nào, chúng ta đều phải thỏa mãn... thỏa mãn...


Dĩ nhiên, khi mọi người nhìn thấy nhân vật chính của ngày hôm nay thì trong lòng đều thở dài. Giang Khương này trẻ như vậy mà có thể đi được đến bước này đúng là quá giỏi. Là người trong cuộc mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy là đã giỏi hơn sư phụ hắn nhiều rồi.

Hôm nay, tỉnh thần của Giang Khương vô cùng sảng khoái, trên mặt nở nụ cười nhạt, rõ ràng đêm qua ngủ rất tốt.

“Nếu là mình, e là đã không thể bình tĩnh được như vậy... Có điều, cho dù như thế nào, lần này vị này cũng kiếm bộn rồi. Chỉ e là hắn cũng thật sự không ôm hy vọng quá lớn với bước cuối cùng này, qua được thì tốt, không qua được cũng không thành vấn đề...

Nhìn vẻ mặt ung dung mỉm cười của Giang Khương, mọi người đều âm thầm gật đầu...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.