- Chức nghiệp của tôi bây giờ đúng là hơi thấp, chỉ là y sĩ nhất phẩm. Nếu làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, có lẽ sẽ có người có suy nghĩ giống Chu y sư và Ngô y sư. Cho nên, mặc dù năng lực và thực lực của tôi đều được mọi người công nhận, nhưng đúng là cấp bậc quá thấp, tổng vẫn không được tốt lắm. Tình huống bây giờ là tuyển chọn Ủy viên thường vụ, ngược lại khó mà khiến tất cả mọi người đều chịu phục.
Nghe Giang Khương nói, ánh mắt hoài nghỉ của mọi người lại càng nhiều hơn. Lời này của Giang Khương rốt cuộc là có ý gì? Nghe thì đúng là thừa nhận mình đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ là có vấn đề, nhưng bên trong chắc chắn cất giấu một ý khác.
Sắc mặt Chu Hạo Bình có chút cổ quái nhìn Giang Khương, ánh mắt chớp động, dường như không hiểu ý của hắn.
Trong ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, Giang Khương cười nói:
- Nhưng tôi cũng phải cảm ơn mọi người cũng đã ủng hộ tôi. Nếu mọi người đã đề cử và ủng hộ tôi vào chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, như vậy tôi nghĩ mọi người đã đồng ý tôi có năng lực đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề này.
Nghe lời nói của Giang Khương đột nhiên thay đổi 180 độ, ánh mắt mọi người cứng lại. Quả nhiên là như vậy. Tiểu tử này rõ ràng đã chơi một chiêu lấy lui làm tiến. Chẳng qua không hiểu tại sao hắn lại nói như thế. Chu Hạo
Bình liền dâng cao phòng bị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3614947/chuong-1126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.