Giang Văn Ba vội vàng gật đầu nói. Giang Nguyệt Minh bên cạnh không ngừng xen vào: - Ông ông yên tâm đi. Chuyện trong nhà cứ giao cho con và anh. Có con
và anh ở đây, ông cứ yên tâm dưỡng lão. Hai anh em tụi con nhất định sẽ làm mọi thứ thật tốt, không thua kém lão nhân gia ông đâu.
- Được, được, vậy thì tốt, vậy thì tốt. Giang lão vui mừng nhìn cháu trai của mình, liên tục gật đầu, nói:
- Sau này hai anh em các con nhất định phải làm cho gia đình của chúng ta thật tốt. Nếu một ngày ông ra đi, cũng có thể an tâm mà nhắm mắt.
- Ba, ba nói cái gì vậy? Ba tốt như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Ít nhất sẽ sống được thêm hai ba chục năm nữa.
- Đúng, ông sức khỏe của ông rất tốt, hơn nữa còn có Tiểu Nguyên và Nguyệt Minh ở đây, nhất định sẽ bồi bổ sức khỏe cho ông thật tốt, để ông có thể hưởng phúc.
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười xen vào. -Ừ,ừ. Nghe con trai, cháu trai, còn có cháu dâu lên tiếng, nụ cười trên gương mặt
Giang lão còn nồng thêm vài phần. Khi nghe tiếng pháo bên ngoài vang lên, sắc mặt của ông biến đổi, nhìn đồng hồ đeo tay, liền kêu lên:
- Ôi, 12h đêm rồi, mau đi đốt pháo đi. - Vâng, vâng.
Nghe xong, Giang Văn Ba vội vàng đứng dậy, sau đó lao ra ngoài cửa. Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đùng đùng của pháo.
Theo sát phía sau, chung quanh từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3610042/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.