Giang Khương đưa tay đỡ đầu Tiểu Bảo ngả vào vai mình, rồi cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu nhảy xuống trực thăng, sải bước vào nhà.
Nhìn thân ảnh gầy gò, già nua đứng ngoài cổng, ánh mắt Giang Khương nóng lên, đưa Tiểu Bảo cho Tuyên Tử Nguyệt, sải bước bước nhanh đến.
- Ông nội, con về rồi.
Lúc này, người một nhà ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn tròn. Bầu không khí có chút yên lặng, chỉ có tiếng cười của Tiểu Bảo đang ngồi trong lòng ông lão tràn ngập ngôi nhà, khiến cho không khí vốn đang yên lặng thêm mấy phần vui vẻ.
- Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Đây là món cuối cùng.
Một người phụ nữ trung niên mặt mũi đoan trang, trên người mặc chiếc tạp đề làm bếp, bưng một tô canh lớn đặt lên trên bàn, sau đó cởi chiếc tạp đề rồi
ngồi xuống.
- Được rồi, mọi người ăn cơm, ăn cơm đi. Vất vả cho con rồi, Ngọc Bình. Hai mươi năm qua, cha thiếu chút nữa quên mất tài nấu ăn của con.
Nhìn một bàn đầy thức ăn, rồi nhìn một gia đình vừa xa lạ vừa quen thuộc bên cạnh mình, ông lão không nhịn được đưa tay chậm rãi lau nước mắt.
- Ba, mấy năm qua là con trai bất hiếu. Ánh mắt Giang Văn Ba cũng có chút ửng đỏ, nhìn ông lão nói.
- Đừng nói như vậy. Các con đều có chỗ khó xử của mình mà. Có thể thấy các con bình an trở lại, ba cảm thấy vui lắm rồi.
Ông lão ôm Tiểu Bảo, vui mừng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3610040/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.