Giang Khương nghe thấy La lão y sư La Thiên Minh nói mấy câu vu vơ như vậy ánh mắt hơi lóe lên hai cái, sau đó cười thất thanh, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
- Sư phụ... Điều này sao có thể chứ? Con mới hai mươi bảy tuổi, cho dù ăn tết xong thì cũng mới hai mươi tám tuổi.
Giang Khương lắc đầu cười nói:
- Hơn nữa con ngồi lên vị trí Ủy viên Hội đồng viện này chưa đến nửa năm... Lần này không thể tới lượt con...
- Haha... Không tới lượt? Chắc chắn sẽ tới lượt...
La lão y sư La Thiên Minh mỉm cười nói:
- Nếu không phải có chút hy vọng, sao sư phụ và Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc lại cật lực đẩy con lên ngồi vị trí Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ chứ?
- Ồ?
Giang Khương nghe La lão y sư La Thiên Minh nói vậy thì chân mày khẽ nhướn lên nhưng không nói gì. Hắn biết sư phụ sẽ giải thích cho hắn.
Lúc này hai người đã ra khỏi phạm vi Hội đồng viện, bắt đầu đi về phía ban Giám sát. Xung quanh đã có không ít thành viên nội viện đi ngang qua. Họ thấy La lão y sư La Thiên Minh đẩy Giang Khương đi tới, giữa chân mày hai người đều có ý cười thoải mái thì các thành viên nội viện này dường như cũng thoải mái hơn.
Tuy họ nghe nói nhóm Viện trưởng đã bình an trở về, nhưng Viện trưởng bọn họ vẫn chưa chính thức lộ mặt, trong lòng mọi người vẫn hơi thấp thỏm. Dẫu sao trong viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3610027/chuong-1091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.