Mấy cặp mắt đều nhìn chằm chằm màn ảnh, nhìn ba người lộ ra nụ cười và biểu hiện hoàn toàn giống nhau. Duy chỉ có chút khác biệt là ánh mắt của Giang Khương chính giữa thâm thúy hơn nhiều, còn ánh mắt đám người Hồ Giang thì có chút mê man.
- Đây là...
Ba người trong phòng quan sát liền đứng lên, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đều đoán ra hẳn có liên quan đến Giang Khương.
Bên trong phòng thẩm vấn, Giang Khương vẫn mỉm cười, nhìn Chu Thế Dương trước mắt, nói:
- Đúng không? Thiên y sư ông trước mặt đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tôi, có gì đáng để kiêu ngạo không?
- Không có gì để kiêu ngạo?
Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Chu Thế Dương lập tức trợn to, tức giận nói:
- Tôi đường đường là Thiên y sư, một mình cậu...một mình tiểu tử miệng còn hôi sữa như cậu cũng dám so sánh với tôi?
- Tại sao lại không thể? Ông là Thiên y sư, nhưng bây giờ ông đã là tù nhân. Chẳng lẽ ông còn chưa ý thức được sao?
Giang Khương vẫn mỉm cười, giọng nói vẫn dửng dưng, nhưng lọt vào tai Chu Thế Dương lại chói vô cùng, trong nháy mắt liền nổi cơn thịnh nộ.
- Ta không phải tù nhân, ta là Thiên y sư, ta phải làm Viện trưởng Thiên Y Viện. Tiểu tử cậu đừng có thuận miệng nói bừa.
Ba người bên ngoài nhìn màn hình, không khỏi trố mắt nhìn nhau. Y sư Chu cố gắng đè nén sự nghi ngờ, thấp giọng hỏi:
- Lão La, Giang Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3610016/chuong-1080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.