Công nhân hái thuốc trẻ đáng thương này bị Chu Thế Dương không phân phải trái gầm lên như vậy thì cả người đều run lên, vội vàng nhìn Chủ nhiệm Dương phụ trách vườn trồng thuốc cầu cứu.
Chủ nhiệm Dương thấy Chu Thế Dương nổi giận thì trong lòng cũng căng thẳng. Nhưng ông thấy thuộc hạ của mình bộ dạng đáng thương cầu cứu thì cũng đành vội vàng đè nén hưng phấn trong lòng, nhìn về phía Chu Thế Dương cung kính giải thích:
- Chu tổng... Giờ cậu ấy là công nhân hái thuốc cấp 2, có thể hái tất cả các loại thuốc thượng phẩm trở xuống. Nhưng ban nãy cậu ấy có thể đã phát hiện ra thuốc cấp trân phẩm, cho nên cậu ấy không có tức cách hái, cũng không có tư cách xác định có đúng hay không!
- Cái gì?
- Thuốc cấp trân phẩm?
Sắc mặt Chu Thế Dương bỗng nhiên tối sầm, còn chưa kịp nói gì, các Ủy viên Hội đồng viện khác bên cạnh đều đồng loạt thét lên một tiếng kinh hãi, đặc biệt là Luyện đan sư Vu Phượng Minh. Ông lập tức tiến lên trước hai bước, nhìn cậu công nhân hái thuốc trẻ, nghiêm túc trầm giọng hỏi:
- Cậu thật sự nhìn thấy thuốc cấp trân phẩm sao? Chắc chắn chứ?
Cậu công nhân hái thuốc trẻ này mặc dù không nhận ra Luyện đan sư Vu, nhưng cũng biết chắc chắn đối phương có địa vị cực cao, lập tức gật đầu liên tục, trả lời:
- Có lẽ là Bích Thảo Hoa, không nhầm đâu... Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy vật thật, cho nên không thể chắc chắn...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609988/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.