Chương trước
Chương sau
- Trưởng tộc... Sao đột nhiên lại triệu tập họp khẩn cấp như vậy? Chẳng lẽ phía con rể đã xảy ra vấn đề gì rồi?

Trong phòng nhà họ Tuyên, mọi người dần dần đông lên, sau một hồi thì thào bàn tán, một vị trưởng lão trong gia tộc nhìn Tuyên Năng ngồi ở vị trí chủ tọa, mặt xanh mét, rốt cục không nén nổi nhẫn nại, lên tiếng hỏi.

Tuyên Năng nhìn bốn phía một chút, hít một hơi thật sâu, nói:

- Còn phải chờ một chút, mọi người đến đông đủ, tôi sẽ nói rõ với mọi người!

Nghe thấy lời này của Tuyên Năng, tất cả mọi người đều hạ giọng bàn tán, trong lòng càng nghi hoặc. Trông dáng vẻ của trưởng tộc, chỉ sợ thật sự phía con rể đã xảy ra vấn đề rồi. Nếu là chuyện khác, cho dù là trời có sập xuống, trưởng tộc cũng chỉ cần nói hời hợt một hai câu thôi.

Lúc này rốt cục Tuyên tam gia đã đi đến chậm như rùa, nhìn quét quanh các vị huynh đệ và trưởng lão trong gia tộc, sau đó vẫn ngồi xuống vị trí của mình.

Nhìn dáng vẻ của Tuyên Lâm, vẻ căm tức trong mắt Tuyên Năng càng đậm hơn vài phần. Nếu nói đầu tiên ông chỉ hoài nghi thì hiện tại, thật sự ông đã có thể xác định rồi. Chuyện lần này chỉ sợ thật sự đều do cậu em này gây ra. Nếu không thì những người còn lại căn bản không có lý do nào làm như vậy cả.

- Trưởng tộc... Hiện tại người đã đến đông đủ rồi, không biết rốt cục là có chuyện gì?

Thấy rốt cục mọi người đã đến đông đủ, vị trưởng lão đầu tiên giờ rốt cục không nhịn nổi nữa, nói.

Tuyên Năng chậm rãi ngồi thẳng dậy, hít thật sâu một hơi, sau đó nhìn mọi người trước mặt một chút, từ tốn nói:

- Hôm nay Tử Nguyệt truyền tin tới, nói... Con rể đã bị Ban giám sát Thiên Y viện chính thức hạ lệnh hợp tác điều tra!

- Cái gì?

Nghe những lời này của Tuyên Năng, sắc mặt mọi người ngồi đây đều biến đổi.

Trưởng lão kia kinh hãi nói:

- Sao... Sao có thể có chuyện này? Con rể... Con rể hiện tại là thành viên viện ủy hội, làm sao có thể tùy ý bị Ban giám sát Thiên Y viện hạ lệnh hợp tác điều tra được?

- Đúng... Ban giám sát còn chưa có quyền làm vậy... Chàng rể là thành viên viện ủy hội, nếu muốn hạ lệnh hợp tác điều tra thì phải được Viện ủy hội đồng ý mới được...

Một vị trưởng lão khác cũng kinh ngạc lên tiếng.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tuyên Năng gật đầu khẽ nói:

- Căn cứ tin tức Tuyên Tử Nguyệt truyền về, thường ủy Viện ủy hội Thiên Y viện đã phê chuẩn yêu cầu của Giám sát bộ...

- Á...

Mọi người đều sững sờ, sau đó nhìn nhau, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi. Mọi người đều biết hiện tại nhà họ Tuyên có thể đứng ở nhóm đầu đều là do công lao của vị con rể này. Nếu hắn xảy ra chuyện, như vậy tiền độ sau này của nhà họ Tuyên không thể nào lường nổi rồi...

Nhìn sắc mặt khó coi của mọi người trong nháy mắt, Tuyên Năng lơ đãng nhìn về phía Tuyên Lâm, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của lão.

Trong ánh mắt lão dường như còn mang theo chút hưng phấn, thậm chí còn có chút lạnh lẽo.

Sắc mặt vị trưởng lão vừa rồi trở nên khó coi, miệng há ra, rốt cục nhìn về phía Tuyên Năng đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trầm giọng nói:

- Trưởng tộc... Không biết rốt cục phía con rể xảy ra vấn đề gì rồi? Không ngờ lại để Ban giám sát phải làm vậy? Hậu quả rốt cục có nghiêm trọng không?

- Xảy ra vấn đề gì rồi à?

Tuyên Năng hừ khẽ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn mọi người một chút, sau đó trầm giọng nói:

- Phía con rể làm gì xảy ra vấn đề? Không phải đều là tại nhà họ Tuyên chúng ta sao?

- Bởi chúng ta?

Sau khi mọi người sửng sốt, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, thì thào bàn tán.

Một vị trưởng lão khác của nhà họ Tuyên cũng cau mày, trầm giọng nói:

- Trưởng tộc... Chẳng lẽ bởi chuyện đan dược trong nhà họ Tuyên chúng ta? Làm sao Ban giám sát biết được?

Nghe thấy lời này của vị trưởng lão, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía trưởng tộc. Mọi người đều biết, trưởng tộc đã báo trước cho mọi người, không được tiết lộ chuyện đan dược ra bên ngoài, ai ngờ còn chưa quá hai ngày đã truyền tới chuyện này. Chuyện này hiển nhiên khiến mọi người hoài nghi tới cực điểm.

- Làm sao biết được à?

Tuyên Năng cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại đảo qua mọi người lần nữa, sau đó dừng lại ở Tuyên Lâm ngồi cách đó không xa, tức giận nói:

- Tuyên Lâm... Ông em thật tốt của tôi, chú có định giải thích kỹ càng một chút hay không?

- Tuyên Lâm?

Mọi người đồng loạt sửng sốt, sau đó cũng đảo mắt nhìn về phía Tuyên Lâm ngồi một bên, vẻ mặt đều lộ vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.

- Tuyên Năng... Ý của anh là gì? Dựa vào đâu mà anh bắt tôi phải giải thích?

Lúc này Tuyên Lâm cũng sửng sốt, nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, lúc này mới kịp phản ứng, hai mắt trừng lớn, lạnh lùng nhìn về phía Tuyên Năng.

Nghe thấy lời này của Tuyên Lâm, hai mắt mọi người đều không nhịn nổi chớp chớp. Dường như Tuyên Lâm này cũng có chút không ổn. Ngày thường, không thể nói tất cả mọi người đều vô cùng cung kính với trưởng tộc nhưng cũng có sự kính trọng đầy đủ. Mà thường ngày Tuyên Lâm này là người rất khiêm nhường, đối với vị trưởng tộc là anh ruột cũng càng tôn kính, sao đột nhiên lại lộ vẻ thế này? Dường như đã hoàn toàn không coi trưởng tộc vào đâu nữa vậy?

- À...

Tuyên Năng cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì nhiều thêm, chỉ nhìn Tuyên Lâm, lạnh nhạt đáp:

- Chú đừng bảo tôi là lần này con rể đột nhiên bị Ban giám sát hạ lệnh hợp tác điều tra không có liên quan chút gì tới chú đấy!

- Hắn bị hạ lệnh hợp tác điều tra thì liên quan gì tới tôi chứ?

Tuyên Lâm cười lạnh một tiếng, đứng dậy nhìn Tuyên Năng, nói:

- Tuyên Năng, chẳng lẽ ông thật sự tưởng rằng một Giang Khương nho nhỏ có thể che chở cả đời nhà họ Tuyên chúng ta được sao?

- Hừ... Anh lại ngây thơ tới vậy? Một thằng ranh hai mươi mấy tuổi chưa ráo máu đầu đáng là gì? Gặp chuyện không may cũng là chuyện sớm muộn thôi...

Nói tới đây, Tuyên Lâm giễu cợt, cười lạnh nói to:

- Tuyên Năng... Anh thật không đủ tư cách đứng ở vị trí tộc trưởng này. Chẳng lẽ nhà họ Tuyên chúng ta lại phải theo bước anh, đặt hết hy vọng vào một người à?

- Mày... Quả thật là mày...

Nghe thấy lời này của Tuyên Lâm, Tuyên Năng đứng phắt dậy, run giọng nói:

- Tao đã sớm dặn dò nhà họ Tuyên từ trên xuống dưới không được tiết lộ việc này ra ngoài. Mà mấy ngày trước đây mày đến tìm tao, thậm chí còn nói một hồi, bảo tao không đưa Hồng Vân Đan cho mày, còn nói tao có thể ở lại bao lâu... Xem ra mày đã có quyết định rồi? Xem ra quả nhiên là bởi mày nên Ban giám sát có chứng cứ để thường vụ Viện ủy hội Thiên Y viện thông qua lệnh hợp tác điều tra đúng không?

- Ha ha...

Nghe thấy Tuyên Năng nói vậy, Tuyên Lâm đột nhiên ngửa đầu cười phá lên, một lúc mới dừng lại, vui vẻ nhìn Tuyên Năng, lạnh lùng trả lời:

- Nếu là tôi thì đã sao?

- Giang Khương kia đã sớm bị nhiều Thiên y sư ghét rồi. Nếu không thì ông nghĩ không ai ủng hộ, Ban giám sát có thể điều tra hắn sao? Hừ...

Tuyên Lâm cười lạnh một tiếng, nói:

- Tôi cũng không giống như ông. Ít nhất tôi cũng giữ một đường lui cho nhà họ Tuyên chúng ta. Cho dù không có Giang Khương, nhưng sau này chúng ta còn có nhân vật cấp bậc Thiên y sư làm chỗ dựa, cũng mạnh mẽ chẳng kém gì Giang Khương đâu nhỉ?

- Mày... Giỏi lắm, quả nhiên là mày...

Tuyên Năng hét lớn một tiếng giận dữ, nói với mọi người bên cạnh:

- Người đâu, bắt nó lại cho tôi!

Lúc này có hai cao thủ nhà họ Tuyên nhảy vọt ra, đi về hướng Tuyên Lâm.

Chẳng qua còn vừa mới tới trước mặt Tuyên Lâm, chưa được mấy chiêu đã bị hai chưởng của Tuyên Lâm đẩy ra dễ dàng...

Nhìn cảnh này, sắc mặt mọi người nơi này đều thay đổi hẳn. Tuyên Năng cũng tái mặt, kinh ngạc nói:

- Mày đã đột phá Thiên vị?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.