Một chiếc máy bay hành khách loại nhỏ lướt đi trên bầu trời xanh lam. Ánh mặt trời chiếu lên đám mây trắng bạch bên ngoài máy bay, nhẹ nhàng phủ lên một lớp tơ vàng.
Lưu Mộc Dương nhấc nhẹ chén rượu, cụng ly với Giang Khương một chút, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó trên mặt lộ một tia cảm thán, cười nói:
- Không thể ngờ dĩ nhiên cậu đã chuẩn bị một chiêu như vậy... Tôi còn tưởng rằng phải tốn mấy ngày theo chân bọn họ đấy, cũng đã chuẩn bị phải đi đi lại lại mấy lần rồi...
Nói tới đây, Lưu Mộc Dương thoáng dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nói:
- Chẳng qua cũng thật kỳ quái. Dù sao Hồ Quang Dương này cũng là một con cáo già nhiều năm, sau lại bị cậu thuyết phục nhanh chóng như vậy được?
- Chủ nhiệm, thật sự xin lỗi, lần này tôi cũng vì hứng chí nhất thời, nhưng lại không nắm chắc, cho nên mới không nói trước với ngài... Chẳng qua tôi cũng chỉ muốn thử một chút, làm hết sức mà thôi... Nếu đã thành công rồi thì chúng ta cũng thoải mái hơn phân nửa. Mà cho dù không thành công, đấy cũng chỉ là bởi tôi tuổi trẻ không hiểu biết, chẳng phải còn có ngài đứng sau chỉ bảo sao?
Giang Khương xin lỗi cười cười, sau đó quay đầu ngắm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ một chút, dường như trong mắt cũng có nghi ngờ, nói:
- Tôi cũng cảm thấy hơi quái lạ. Thật sự Hồ Quang Dương này không giống người dễ thỏa hiệp lắm... Lúc này tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609958/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.