- Giang Khương là thành viên Viện ủy hội Thiên Y viện... Lại là phó bộ trưởng Hội ủy viên điều tra sự kiện Long Sơn...
Tôn Diệu Nguyệt, Sơn trưởng Cổ Môn, cầm tập tài liệu mới có trong tay, trong mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị, từ tốn thở dài, nói:
- Người này thật đúng là bất ngờ... Lúc đầu gặp hắn, hắn mới chỉ là một tên nhãi ranh. Giờ còn chưa tới hai năm, không ngờ hắn đã thành thành viên Viện ủy hội của Thiên Y viện rồi..
Nói tới đây, Tôn Diệu Nguyệt cũng không nén nổi kiêu ngạo, hừ một tiếng, nói:
- Xem ra ánh mắt của tôi quả thực không tồi rồi!
Một thanh niên vừa đưa tin tình báo tới đứng cạnh, giờ vội vàng lại gần nói:
- Ánh mắt đại nhân Sơn trưởng tất nhiên là rất cao... Năm đó người này còn chỉ là một y sĩ nhỏ của Thiên Y viện, cho dù thần tiên cũng không đoán được, trong hai ba năm hắn có thể ngồi lên vị trí người khác cả mấy chục năm cũng không với tới được... Cũng chỉ có đại nhân Sơn trưởng mới có thể nhận ra được.
- Hừ... Tất nhiên là thế rồi... Bổn tọa là thiên tài đệ nhất của Cổ môn một trăm năm qua... Tất nhiên ánh mắt người bình thường không thể sánh được.
Tôn Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cậu cho rằng bổn tọa là đồ đần như Lưu Phong sao? Lúc đầu còn dám chọc tới tôi... Giờ tôi thật muốn xem gã còn nói gì được nữa!
- Lúc này dù sao gã cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609944/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.