Peter ngồi trước máy tính trong lều bạt, nhìn những lời tán dương Giang Khương đầy trên mạng, sắc mặt xanh đen. Giờ cả ngày gã đều xấu hổ không ra ngoài, bởi vì gã sợ gặp đám Giang Khương và Lô Bỉnh Nguyệt. Mỗi lần nhớ đến hai người này, mặt gã đều nóng bừng lên...
Đối mặt với tình huống này, gã cũng chỉ đành nghiến răng, giáo huấn người bên dưới một trận, yêu cầu cấp dưới đẩy nhanh tiến độ, sớm tìm ra loại thuốc thích hợp khống chế vi khuẩn hơn đám Trung Quốc kia, như vậy mới có thể cứu vãn được chút thể diện.
Lúc này một người mập mạp mặc bộ đồ làm việc màu trắng từ bên ngoài đi vào. Peter nhìn nhìn, cau mày không vui nói:
- Johnson, anh không ở trong phòng thí nghiệm mà chạy đến đây làm gì?
Johnson cười một tiếng, khuôn mặt tròn dồn một đống thịt, nhìn Peter nịnh nọt nói:
- Chủ nhiệm, tôi vừa nhận được hai tin tức...
- Ồ? Tin gì?
Trong lòng Peter chấn động, nhìn Johnson, trầm giọng hỏi.
Johnson thấy quả nhiên Chủ nhiệm có hứng thú, vội vàng thấp giọng nói:
- Có một tin tốt, cùng một tin xấu!
- Tin tốt gì?
Lúc này mà có tin tốt, đây là điều khiến Peter khá mong chờ. Còn về tin xấu liền trực tiếp bị Peter bỏ quên. Giờ còn có tình hình nào có thể xấu hơn hiện tại được nữa chứ?
- Giang Khương đó phải đi...
Johnson thần bí nói:
- Chủ nhiệm, ban nãy tôi vừa nghe đám người Trung Quốc nói!
- Hắn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609925/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.