Nhìn đám binh lính da đen cùng với mấy chiếc xe bọc thép cách doanh khu hơn trăm thước, ánh mắt Giang Khương hiện lên hàn ý.
- Đám người đáng chết. Chúng ta giúp bọn họ thành lập khu cách ly, cứu người dân của nước họ, bọn họ chỉ phái đến có hơn trăm binh lính hỗ trợ. Bây giờ bộ lạc phù thủy hô một tiếng, lập tức phái hai ngàn người đến.
Giang Khương khẽ hừ một tiếng, nói:
- Nhưng không sao. Đám phù thủy đó cũng không dám dùng quân đội để đối phó chúng ta đâu. Nếu dám động thủ, chút người này cũng không phải là đối thủ của chúng ta.
Thấy Giang Khương còn bình tĩnh như vậy, lúc này Lý Minh cũng đành cười khổ hai tiếng.
Giang Khương quay sang nói với hai vị tiên sinh ngoại viện:
- Hai người sang trấn an đoàn trưởng của chúng ta, để anh ấy tiếp tục an bài binh lính canh gác.
- Được, Trưởng phòng Giang.
Nhìn hai người đi xa, Lý Minh do dự một chút rồi cẩn thận hỏi:
- Trưởng phòng, Hội viện ủy không nói gì chứ?
Giang Khương cười một tiếng:
- Bọn họ có thể nói gì chứ? Yên tâm đi, không sao đâu.
- Vâng.
Nghe Giang Khương nói, Lý Minh mới hoàn toàn yên tâm. Người của Thiên Y Viện không sợ kẻ địch, chỉ sợ người trong nhà xảy ra lục đục nội bộ thôi.
Tùy ý liếc mắt nhìn mấy chiếc xe bọc thép và xe tăng cũ nát, Giang Khương nhún vai, sau đó xoay người bước về khu cách ly. Bây giờ bệnh nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609910/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.