Dứt lời, Chu Thế Dương nhìn Từ Khải Liễu, nói:
- Viện trưởng, Giang Khương càn rỡ như vậy, hoàn toàn không cố kỵ lợi ích của viện ta. Tôi yêu cầu hội Viện ủy truyền lệnh đến, ra lệnh Giang Khương giao Cửu Vĩ Hồ cho bộ lạc phù tủy. Tôi thấy, nếu có thể dùng cái thứ mà chúng ta chẳng biết là gì để kết minh với bộ lạc phù thủy, đối với sự phát triển của Thiên Y Viện chúng ta ở Châu Phi rất có lợi.
Nghe Chu Thế Dương nói, thành viên của hội Viện ủy cũng mở to mắt nhìn nhau. Cửu Vĩ Hồ là thứ gì còn chưa xác định được, nhưng nhìn phản ứng của bộ lạc phù thủy thì biết nhất định là đồ vật quan trọng. Cứ như vậy mà đưa cho bộ lạc phù thủy sao? Nhưng mọi người cũng cảm thấy lời nói của Chu Thế Dương có đạo lý nhất định. Đối mặt với toàn bộ bộ lạc phù thủy, muốn giữ Cửu Vĩ Hồ gì đó, nhất định phải dốc toàn bộ ngoại viện mới có hy vọng giữ được vật này từ trong tay người khác. Nhưng trước mắt, tình huống này thật sự không ổn.
- Ông còn biết giữ chút mặt mũi không?
La Thiên Minh nhìn Chu Thế Dương, trong lòng bốc lửa, lên tiếng châm chọc:
- Thiên Y Viện chúng ta từ lúc nào cúi đầu trước người ta vậy? Chuyện này còn chưa biết rõ, ông đã lập tức bán Giang Khương đi. Ông không sợ mất mặt, nhưng nội viện chúng ta thì sợ đấy.
- Ông…càn rỡ.
Mặt Chu Thế Dương đỏ lên. Tâm tư của ông ta mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609905/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.