Bệnh nhân nằm trên giường tên Picari, là người da đen Agueiro, phát bệnh đã một tuần lễ, lúc này vẫn đang sốt, cả người trông vô cùng uể oải, có điều người này vẫn coi như còn tỉnh táo, uể oải mở đôi mắt đầy tia máu, trên gương mặt đen thui đang nhìn Giang Khương với vẻ mặt cổ quái.
Mấy ngày nay, từ lúc gã phát bệnh, ngày nào cũng có bác sĩ đến kiểm tra, nhưng tới giờ chưa có bác sĩ nào kéo cổ tay gã không lên tiếng kỳ quái thế này.
Nhưng cho dù thế nào, vẻ cổ quái trên mặt Picari dần được thay bằng nét hưng phấn. Từ lúc phát bệnh đến giờ chưa hề thấy gá hơn, bệnh tình chỉ càng lúc càng nghiêm trọng. Rõ ràng các phương pháp chữa trị của mấy bác sĩ o hề có hiệu quả tốt. Còn những người bị bệnh nặng xung quanh được người ta đưa đi sau đó không quay về nữa.
Gã rất rõ, kết cục của những người đó như thế nào. Gã không cam tâm chết đi như vậy. Nhưng dù mỗi ngày gã đều được chữa trị nhưng tình hình không hề có chuyển biến gì tốt. Vị bác sĩ trước mặt hình như không giống các bác sĩ trước, phương pháp chữa trị hình như cũng khác, điều này khiến gã không kìm được lại dấy lên một tia hy vọng.
Giang Khương bắt mạch xong, cẩn thận nhìn lưỡi của bệnh nhân rồi đứng đó, chân mày không khỏi nhíu chặt. Căn cứ theo mạch tượng và lưỡi, người bệnh mắc loại bệnh ấm nóng, nhưng điều khiến hắn nhức đùa là, người Châu Phi thể chất vốn nóng, khác nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609896/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.