Nghe người phụ trách nhắc đến, lúc này Giang Khương mới cảm thấy cả người mệt mỏi. Từ lúc đến Anh tận bây giờ, hắn chưa từng được nghỉ ngơi. Toàn bộ tinh thần đều tập trung vào hoàn cảnh chung quanh, vắt kiệt tâm tư để chạy trốn. Sau khi đến Châu Phi, cũng không được nghỉ ngơi thật tốt, gặp phải chuyện như thế này, quả thật là rất mệt.
Lập tức gật đầu nói:
- Vậy tôi nghỉ ngơi một chút, mọi người cố gắng nhiều hơn chút nhé.
- Vâng, Trưởng phòng Giang, cậu cứ yên tâm. Nơi này đã có chúng tôi.
Nghe vị phụ trách nói, Giang Khương ngược lại yên tâm hơn. Có bọn họ ở đây chủ trì đại cục, tạm thời sẽ không có vấn đề gì xuất hiện.
Giang Khương chui vào bên trong lều vải có Tế Thế Đỉnh, dựa lưng vào Tế Thế Đỉnh mà ngủ. Mấy ngày nay có thể nói là mệt ngất ngư, không nghỉ ngơi thì đúng là không được.
Giang Khương mơ màng ngủ không biết qua bao lâu thì bị người ta đánh thức.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là nhân viên gìn giữ hòa bình đến?
Giang Khương cau mày ngồi dậy nhìn người đến gọi mình, hỏi.
Sắc mặt Lý Minh cổ quái nhìn Giang Khương, nói:
- Không, là người của bộ lạc phù thủy đến.
- Bộ lạc phù thủy?
Giang Khương cau mày, nghĩ đến đây là nhân vật nào, trong lòng liền giật mình, nghi ngờ hỏi:
- Bọn họ đến đây làm chi? Tuy nói nơi này là địa bàn của bọn họ, nhưng chúng ta cũng không phải đến cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609878/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.