Giang Khương cũng biết, Hoa Hạ phát triển khiêm tốn nhiều năm như vậy, chính là đang thăm dò từng bước ra bên ngoài. Nhưng bước đi quá nhỏ, chỉ sợ sẽ bị xã hội quốc tế bắn ngược.
Nhưng bây giờ chính là một cơ hội. Chỉ cần mấy vị kia chân chính tín nhiệm hắn, nguyện ý mạo hiểm một chút thì không thành vấn đề. Hơn nữa còn là một chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ. Thứ nhất có thể mau sớm khống chế thế cục, thứ hai có thể thể hiện thực lực. Dù sao có Thiên Y Viện ở đây, họ có thể bộc lộ quan điểm xuất sắc, để xã hội quốc tế nhận ra được sự cường đại và lực quyết định của của Hoa Hạ về phương diện chủ nghĩa nhân đạo và vệ sinh phòng dịch.
Hắn tin rằng, chỉ cần mấy vị kia không ngu, hẳn sẽ không cự tuyệt đề nghị và yêu cầu của hắn. Ngay cả Thiên Y Viện cũng đã điều động người, nếu bọn họ còn không tin hắn, vậy sau này không cần nói nữa. Bỏ lỡ cơ hội như thế cũng không phải do hắn.
Dương lão thoáng trầm ngâm một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi giải thích với ngài ấy.
- Được.
Giang Khương gật đầu. Nếu Dương lão đã đáp ứng, vấn đề của chuyện này sẽ không quá lớn.
Tình huống ở Aragonal ngày lúc càng tệ. Sau mấy tiếng, số người bị sốt ở thị trấn đã vượt qua 40%.
Chuyện phát triển rất nhanh khiến Pyramy thiếu chút nữa muốn khóc. Cho dù là ai, cứ mỗi một tiếng nhìn thấy mười hoặc thậm chí mấy chục người mắc bệnh xuất hiện, tỷ lệ lây nhiễm leo thang như thế, không khóc mới là lạ.
Lúc này, một chiếc trực thăng từ đằng xa bay đến, sau đó dừng lại trước lều vải của Pyramy.
Nghe tiếng trực thăng bên ngoài, Giang Khương và Pyramy vội vàng chạy ra. Khi chạy ra, Giang Khương không khỏi liếc nhìn căn cứ truyền tin của Thiên Y Viện, thấy không có bất kỳ động tĩnh gì, biết trực thăng này không liên quan gì đến bên hắn.
Nhưng khi Pyramy nhìn thấy chiếc trực thăng, gương mặt liền mỉm cười bước nhanh đến.
- Pyramy, tình huống như thế nào rồi?
Người đàn ông trung niên da trắng đeo mắt kính, đội mũ nhìn Pyramy lớn tiếng nói.
- Trưởng phòng Kenny, tình huống không ổn. Bây giờ người nhiễm bệnh càng lúc càng nhiều. Tôi đã không còn cách nào khống chế toàn bộ cục diện.
Vừa nghênh đón mọi người vào lều vải, Pyramy vừa nói:
- Tình huống cấp trên như thế nào? Khi nào thì tiếp viện đến? Chính phủ có tiếp viện gì không?
- Cấp trên đã tiến hành báo cáo với cơ quan vệ sinh phòng dịch, nhưng tiếp viện ít nhất cũng phải mất ba bốn ngày nữa mới đến. Bây giờ tôi điều một số lực lượng đến, nhưng cũng phải chiều mai mới có thể đến.
Trưởng phòng Ken nhún vai, nói:
- Cậu cũng biết lực lượng mà chúng ta có thể điều đi bây giờ không nhiều, tổng thể mà nói cũng chỉ có thể chờ tiếp viện của cơ quan vệ sinh phòng dịch, hy vọng lần này bọn họ có thể ý thức được tình hình nghiêm trọng của dịch bệnh, mau chóng câu thông với văn phòng Tổng thống Mỹ. Nếu không có Mỹ tiếp viện, phiền toái lần này sẽ rất lớn.
- Chúng tôi cũng đã liên lạc với chính quyền địa phương, nhưng bây giờ bọn họ không có dư lực làm những việc này. Tôi chỉ yêu cầu bọn họ phái đội quân trợ giúp phong tỏa phạm vi nhiễm bệnh nhưng cũng bị cự tuyệt. Bây giờ chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi.
Đưa tay đẩy cặp mắt kính, Trưởng phòng Ken mới chú ý đến Giang Khương bên cạnh, cau mày hỏi:
- Đây là ai vậy?
- Trưởng phòng Ken, tôi xin giới thiệu với anh, đây là John. Chúng tôi đã từng làm việc với nhau ở Haiti năm đó. Cậu ấy là chuyên gia khoa Chấn thương chỉnh hình. Đồng thời cũng có nghiên cứu về phương diện virus. Lần này cậu ấy đã trợ giúp cho tôi rất nhiều.
Pyramy vội vàng giới thiệu:
- Cậu ấy đến từ Hoa Hạ. Hơn nữa rất có sức ảnh hưởng. Cậu ấy vừa mới câu thông với chính quyền Hoa Hạ, nghe nói lần này Hoa Hạ đã phái rất nhiều nhân viên mang trang thiết bị, dụng cụ đến tiếp viện chúng ta. Người bên ngoài chính là người của cậu ấy.
- John, vị này là tổng phụ trách tổ chức ở Châu Phi chúng tôi, Trưởng phòng Kenny.
- Chuyên gia khoa Chấn thương chỉnh hình? Người Hoa?
Trưởng phòng Ken cau mày nhìn Giang Khương, sau đó nói:
- Hoa Hạ sẽ phái rất nhiều người đến tiếp viện?
- Đúng vậy.
Giang Khương gật đầu:
- Bởi vì tình hình dịch bệnh lần này quá nghiêm trọng, tôi đã báo cáo lại chính quyền trong nước. Quốc gia của chúng tôi sẽ phái nhiều lực lượng đến tiếp viện.
- Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi. Hoa Hạ tương đối có kinh nghiệm về phương diện phòng chống dịch bệnh.
Có được sự xác nhận của Giang Khương, Trưởng phòng Ken hài lòng gật đầu, sau đó nói:
- Hy vọng có thể mau sớm đến đây. Trong hai ngày thì quá tốt rồi. Nếu chờ đến bốn năm ngày sau thì chỉ sợ đã quá muộn. Tôi nghĩ đến lúc đó Mỹ cũng đã phái lực lượng đến trước rồi.
Giang Khương cười, gật đầu:
- Không cần lo lắng. Lần này Hoa Hạ chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Lần này chúng tôi đã điều động một nhóm người và vật chất, hẳn sẽ đến sớm. Hơn nữa, trong vòng một hai ngày, chúng tôi còn cử một nhóm nhân viên nghiên cứu virus và thiết bị tiên tiến nhất, cùng với nhân viên vũ trang đến để ứng đối với tình hình dịch bệnh.
- Một hai ngày? Nhân viên nghiên cứu và dụng cụ tiên tiến nhất? Nhân viên vũ trang?
Trưởng phòng Ken ngẩn người, sau đó nhìn người bên cạnh, rồi quay sang nhìn Giang Khương:
- Bác sĩ John, đừng nói đùa nữa. Bây giờ không phải thời điểm để đùa. Mặc dù chúng tôi rất hoan nghênh mọi người cứu viện, nhưng có một số nhân viên phòng dịch đến đây trong mấy ngày này đã là thỏa mãn lắm rồi.
- Không, Trưởng phòng Ken, tôi không nói đùa. Người của chúng tôi sẽ đến đây trong hai ngày nữa.
Giang Khương nói:
- Các người không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt công việc ứng đối. Rất nhanh người của chúng tôi sẽ giải quyết mọi việc.
- Các người sẽ giải quyết hết mọi việc?
Nghe xong, ánh mắt màu xanh của Trưởng phòng Ken nhìn chằm chằm vào Giang Khương, đột nhiên mỉm cười:
- Bác sĩ John, tôi tin rằng cậu có năng lực nhất định, nhưng công việc chủ đạo vẫn phải do chúng tôi tiến hành. Bởi vì bên cậu không thể có nhiều người như vậy được.
Nghe xong, Giang Khương không khỏi cau mày, đang định lên tiếng, chợt nghe Trưởng phòng Ken lạnh giọng nói:
- Tôi tin rằng Hoa Hạ trong vòng hai ngày sẽ phái ra một đội ngũ, có thể là năm sáu người, hoặc có thể là mười mấy người. Nhưng muốn chủ đạo trong lần phòng dịch này thì không thể nào.
Nghe đến đây, Giang Khương không khỏi bật cười, đang định lên tiếng, chợt nghe tiếng trực thăng ầm ầm bên ngoài.
Mọi người nhìn nhau, Giang Khương nhún vai, cười nói:
- Được rồi, mọi người đừng tranh luận nữa, cùng tôi ra xem một chút đi.
Mọi người nghi ngờ bước theo Giang Khương ra ngoài, chỉ thấy có hai chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống. Cách đó không xa, trong bụi vàng cuồn cuộn, một đội ít nhất có mười chiếc xe đang chạy nhanh đến.
Hai chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống, từ bên trên nhảy xuống mấy gương mặt Châu Á, sải bước bước đến.
- Trưởng phòng Giang, tôi là y sĩ tam phẩm Bạch Chí Giang, phòng làm việc trú đóng tại Châu Phi, cùng với bốn y sĩ chính thức, sáu y sĩ thực tập đến tiếp viện.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm chục tuổi cung kính báo cáo với Giang Khương: .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
- Lần này chúng tôi đã chuẩn bị năm xe đồ dùng cách ly và một xe thuốc tương ứng cùng với một số dụng cụ. Còn có một trăm người của chính quyền. Bọn họ sẽ giúp chúng tôi tiến hành bước cách ly đầu tiên.
- Được, vất vả cho mọi người rồi.
Giang Khương nhìn các cao thủ ngoại viện bước ra từ lều vải truyền tin, liền gật đầu, nói:
- Tiếp theo, ngoại viện sẽ trợ giúp mọi người thành lập căn cứ cách ly đầu tiên. Mọi người hãy chịu vất vả một chút, chờ tiếp viện trong nước đến, khi đó sẽ dễ thở hơn nhiều.
- Vâng, Trưởng phòng Giang.
Mọi người cung kính kêu lên, sau đó các cao thủ ngoại viện bắt đầu sải bước đến chỗ đoàn xe.
Lúc này, đoàn xe cũng đã dừng lại cách đó không xa. Đám binh lính da đen mang theo súng đạn sẵn sàng từ trên xe nảy xuống, dưới sự chỉ huy của mấy sĩ quan chỉ huy, đem hàng hóa trên xe tháo xuống. Những binh lính da đen còn lại thì dưới sự chỉ huy của
các cao thủ ngoại viện, bắt đầu dựng lều vải để xếp các dụng cụ và trang thiết bị.
Đám người Trưởng phòng Ken nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt. Lúc này mới qua bao lâu, tại sao bọn họ lại chuẩn bị được nhiều thiết bị và nhân viên như vậy? Hơn nữa, không phải chính quyền Biana đã từ chối yêu cầu phái binh đến sao? Tại sao bọn họ lại có thể mang theo quân đội vũ trang hơn một trăm người đến như vậy?
Bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, đám người Trưởng phòng Ken lúc này mới chú ý đến lều vải truyền tin bên kia, phát hiện lều vải truyền tin cũng là được thành lập từ hai chiếc trực thăng.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Trưởng phòng Ken, Giang Khương nhìn đồng hồ, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, nói:
- Hai tiếng nữa, nhân viên và dụng cụ từ Hoa Hạ cũng sẽ đến. Đến lúc đó, chúng ta trên căn bản đã có thể thành lập hoàn thiện phòng nghiên cứu dịch bệnh. Đồng thời tiến hành chữa trị và cách ly những người bị nhiễm bệnh.
- Bác sĩ John...
Trưởng phòng Ken nuốt nước miếng, mỉm cười nói, thái độ hoàn toàn khác so với lúc trước:
- Theo như lời cậu nói, sẽ có đầy đủ nhân viên và thiết bị nghiên cứu xử lý tình hình dịch bệnh lần này, nhưng bây giờ số người lây nhiễm quá nhiều. Muốn cách ly, chỉ dựa vào đội ngũ vũ trang trăm người như vậy thì chỉ sợ không đủ. Nếu các người có thể thuyết phục được chính quyền địa phương phái lực lượng vũ trang đến, không biết có thể điều thêm mấy trăm người nữa không? Chỉ cần thêm mấy trăm người nữa, miễn cưỡng có thể duy trì công tác cách ly.
- Chính quyền địa phương không dư lực lượng vũ trang cho chúng ta.
Giang Khương thoáng dừng một chút rồi nói:
- Nhưng tôi không phải đã nói sao? Chúng ta sẽ có rất nhiều nhân viên gìn giữ hòa bình đến đây, tiến hành công tác cách ly. Tôi nghĩ trong vòng hai ngày nữa sẽ đến.
- Cái gì? Hoa Hạ các người sẽ phái đến rất nhiều binh lính có vũ trang sao? Không thể nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]