Giang Khương cũng biết, Hoa Hạ phát triển khiêm tốn nhiều năm như vậy, chính là đang thăm dò từng bước ra bên ngoài. Nhưng bước đi quá nhỏ, chỉ sợ sẽ bị xã hội quốc tế bắn ngược.
Nhưng bây giờ chính là một cơ hội. Chỉ cần mấy vị kia chân chính tín nhiệm hắn, nguyện ý mạo hiểm một chút thì không thành vấn đề. Hơn nữa còn là một chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ. Thứ nhất có thể mau sớm khống chế thế cục, thứ hai có thể thể hiện thực lực. Dù sao có Thiên Y Viện ở đây, họ có thể bộc lộ quan điểm xuất sắc, để xã hội quốc tế nhận ra được sự cường đại và lực quyết định của của Hoa Hạ về phương diện chủ nghĩa nhân đạo và vệ sinh phòng dịch.
Hắn tin rằng, chỉ cần mấy vị kia không ngu, hẳn sẽ không cự tuyệt đề nghị và yêu cầu của hắn. Ngay cả Thiên Y Viện cũng đã điều động người, nếu bọn họ còn không tin hắn, vậy sau này không cần nói nữa. Bỏ lỡ cơ hội như thế cũng không phải do hắn.
Dương lão thoáng trầm ngâm một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi giải thích với ngài ấy.
- Được.
Giang Khương gật đầu. Nếu Dương lão đã đáp ứng, vấn đề của chuyện này sẽ không quá lớn.
Tình huống ở Aragonal ngày lúc càng tệ. Sau mấy tiếng, số người bị sốt ở thị trấn đã vượt qua 40%.
Chuyện phát triển rất nhanh khiến Pyramy thiếu chút nữa muốn khóc. Cho dù là ai, cứ mỗi một tiếng nhìn thấy mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609876/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.