Nghe Pyramy nói, Giang Khương chỉ biết im lặng. Mấy năm qua hắn ở trong nước, hơn nữa sau lưng còn có Thiên Y Viện, lần trước gặp phải dịch bệnh ở Hoa Hạ, nhưng vì có hắn, cho nên thả ra mấy mệnh lệnh, trong nước đã tiến hành cô lập dịch bệnh. Sau đó, Thiên Y Viện và các ngành có liên quan đã tổ chức các lực lượng tương ứng tiêu diệt được dịch bệnh, mới trong mấy ngày ngắn ngủi khống chế được tất cả.
Nhưng nơi này là Châu Phi, hơn nữa còn xảy ra chiến loạn, chính phủ địa phương có thể trong vòng một tuần phái ra tiếp viện quả thật đã rất lạc quan rồi.
- John, đây không phải là Trung Quốc. Sau khi trải qua trận dịch mười năm trước, các người đã có kinh nghiệm đầy đủ về phương diện này cùng với năng lực ứng đối đầy đủ.
Pyramy nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đứng dậy cầm chìa khóa đưa cho Giang Khương:
- Đây là chìa khóa xe của tôi, John. Cậu đi nhanh đi còn kịp. Bây giờ tôi chưa tìm ra phương thức lây nhiễm, rất có thể là thông qua hô hấp hoặc tiếp xúc trực tiếp. Cho nên cậu đi nhanh đi.
Nhìn Pyramy đưa chìa khóa đến, Giang Khương nhún vai, sau đó nhận lấy rồi cười nói:
- Được, cho tôi mượn mấy đô la nữa.
Nghe tiếng nổ của động cơ vang lên bên ngoài lều vải, Pyramy nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó thở dài mặc bộ đồ phòng hộ bước vào lều vải. Bên trong có trang thiết bị y dùng để thí nghiệm thuốc chữa. Bây giờ y chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609870/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.