- Họ Ngô kia, ông xong đời rồi. Ông dám chơi tôi? Ông chết chắc rồi. Chức Cục trưởng này của ông xem như xong. Đúng rồi, còn có cái tên cướp xe của tôi nữa. Hai người chết cùng với nhau đi.
Vu đại thiếu vặn vẹo gương mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, giậm chân tức giận mắng. Gã đã cam đoan với Kiều Kiều trong vòng nửa tiếng nửa sẽ mang xe về. Đường đường là con trai Thị trưởng, ngay cả chút chuyện này cũng không ai để ý, mặt mũi này xem như vứt hết xuống sông Hoàng Phổ rồi.
Cục trưởng Ngô cũng không còn tâm tư để ý đến tiếng kêu la như vịt của Vu công tử. Bởi vì trên màn ảnh, hai chiếc xe đã biến mất.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu?
Nhìn màn hình trống trơn, Cục trưởng Ngô nổi giận nói.
- Bọn họ không còn chạy trên giao lộ nữa.
Một nhân viên điều khiển nhìn màn hình trước mặt, sau đó vội vàng nói:
- Bọn họ hẳn là đã lên cầu vượt. Còn chưa xuống cầu.
- Chưa xuống cầu? Chẳng lẽ đã chạm mặt nhau?
Phó cục trưởng Trương cũng khẩn trương cả lên. Nếu hai bên tiếp xúc, cảnh lực tiếp viện hoàn toàn không phát huy được tác dụng. Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
- Trực thăng bao lâu nữa mới đến hiện trường?
Lúc này, thanh âm người chỉ huy một lần nữa vang lên.
- Dự tính khoảng ba phút nữa.
Đối mặt với người chỉ huy không biết lai lịch, nhân viên điều khiển vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609823/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.