Nhìn tổ tình báo đưa tài liệu đến, gương mặt lạnh lùng của Tôn Diệu Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Tiểu tử này một chút việc cũng không có? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Thiên Y Viện bị hắn bỏ thuốc mê sao?
Một cô gái đang ngồi xếp bằng, cặp mắt đang nhắm lại nhẹ nhàng chớp động, sau đó mở to ra.
- Lão sư...
Hai hàng lông mày cau lại, khiến cho không người nào có thể chống đỡ được.
- Khụ!
Đối mặt với đệ tử, Tôn Diệu Nguyệt lộ ra vẻ lúng túng, cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh, khiến cho người đó không ngừng lui ra đằng sau, sau đó cười gượng đưa tài liệu trong tay đến.
Sơn Trường Đại Nhân cô trước mặt người khác đó là uy nghiêm vạn thiên. Khi đi ngang, không người nào dám ngẩng đầu lên. Người bên ngoài thấy Sơn Trường Đại Nhân như thấy cọp, nhưng trước mặt đệ tử của mình, một chút uy nghiêm cũng không có. Nếu không phải cô nắm Giang Khương trong tay, khẳng định đệ tử của cô cũng sẽ không nể mặt cô bao nhiêu.
Từ Thanh Linh nhìn tài liệu trong tay, sau đó nhìn lão sư vô lương của mình, tiện tay buông tài liệu xuống, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục thổ nạp.
Thấy đệ tử của mình không để ý đến mình, Sơn Trường Đại Nhân chột dạ lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, nhưng trong lòng lại âm thầm vui mừng. Thật may là đám người Từ Khải Liễu không làm gì Giang Khương. Nếu không, cuộc sống của cô sau này sẽ không được dễ chịu cho lắm. Ngày nào cũng bị học trò nhìn chằm chằm bằng ánh mắt giết người, tuyệt đối chẳng phải là chuyện dễ chịu gì.
Chẳng qua, sau khi Sơn Trường Đại Nhân lau mồ hôi xong, trong lòng lại cảm thấy buồn bực.
Cho đến bây giờ chỉ có đệ tử thận trọng với thầy, nào có chuyện thầy phải thận trọng với đệ tử như vậy?
Nhớ đến điều này, Sơn Trường Đại Nhân cảm thấy hối tiếc, tại sao lại đi nhận một đứa học trò như vậy? Nhưng tư chất của Từ Thanh Linh lại có thể hù chết người, cá tính lại chẳng khác gì cô. Xem ra cô đã có được một người nối nghiệp chân chính.
Cho nên, Sơn Trường Đại Nhân chỉ có thể thở dài, bước ra ngoài. Bây giờ cô một chút cũng không muốn ở cùng với đồ đệ này của mình. Thật là làm cho người ta thất bại mà.
Hơn nữa cô không tin, Thiên Y Viện lại bị Giang Khương bỏ bùa mê. Im lặng như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện. Ít nhất cô tin rằng Chu Thế Dương không phải là người lương thiện. Nếu đã nắm được đuôi của Giang Khương, tuyệt đối không thể nào bỏ qua. Tại sao bây giờ lại như chưa có chuyện gì phát sinh vậy?
- Điều tra cho tôi, vận dụng tất cả lực lượng thăm dò rốt cuộc Thiên Y Viện đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt lạnh lùng nhìn nhân viên của tổ tình báo, trầm giọng nói.
- Vâng, Sơn Trường Đại Nhân.
Nhân viên của tổ tình báo không dám thờ ơ, cung kính lên tiếng, bất quá lại ngẩng đầu nhìn Tôn Diệu Nguyệt, nói:
- Sơn Trường Đại Nhân, gần đây cục diện của Thiên Y Viện tương đối quỷ dị. Căn cứ theo tin tình báo mà tổ chúng tôi mới nhận được, Hội Viện ủy Thiên Y Viện với Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn dẫn đầu đã tiến hành điều tra toàn diện y sư nhị phẩm trở lên.
- Sao? Y sư nhị phẩm trở lên?
Tôn Diệu Nguyệt cau mày, ánh mắt lóe lên sự kinh nghi.
- Đúng vậy, nhị phẩm trở nên. Tất cả các y sư nhị phẩm.
Nhân viên tình báo cung kính đáp, thoáng chần chừ một chút rồi nói tiếp:
- Thậm chí chúng tôi hoài nghi hai vị Thiên y sư còn lại cũng bị điều tra trong bóng tối.
Ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt nhẹ nheo lại.
Sau đó lóe lên chút ánh sáng. Đối với tin tức của tổ tình báo, trước giờ cô chưa hề nghi ngờ. Ở cái đất Hoa Hạ này, có thể chính diện đối kháng với Thiên Y Viện cũng chỉ có Cổ môn, hơn nữa còn chống đỡ cả mấy trăm năm. Có thể lấy được tin tức từ Thiên Y Viện, tuyệt đối không có gì sai sót.
Thiên Y Viện hiếm khi xuất hiện tình huống cao tầng tự tra như vậy. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng Giang Khương có thể tránh được một kiếp này, đúng là khiến người ta khá bất ngờ.
- Tiếp tục điều tra. Có tình huống gì mới, lập tức báo lại cho tôi.
Nhìn thuộc hạ quay người rời đi, Tôn Diệu Nguyệt đột nhiên lên tiếng:
- Bên phía Môn chủ có nói gì không?
- Môn chủ đã hạ giới lệnh phòng bị.
Nhân viên tình báo quay người lại, trầm giọng trả lời.
- Giới lệnh phòng bị?
Tôn Diệu Nguyệt thở ra một hơi, sau đó gật đầu một cái, nói:
- Được rồi, cậu đi đi.
Giới lệnh phòng bị của Cổ môn đại diện cho tất cả thành viên của Cổ môn đã bày trận mà đợi, tùy thời làm ra bất kỳ động tác và phản ứng nào.
- Môn chủ Lưu Phong làm như vậy ngược lại hợp cách.
Tôn Diệu Nguyệt không khỏi thầm khen một tiếng. Mười mấy năm qua, Lưu Phong lãnh đạo Cổ Môn chống đỡ với Thiên Y Viện, chưa từng rơi vào thế hạ phong. Lúc này nhìn thấy Thiên Y Viện có điều không ổn, lập tức hạ giới lệnh phòng bị, tùy thời nhân cơ hội cho địch thủ cũ một cú. Nếu không thì lại bảo không phải kiêu hùng.
Đối với chuyện như vậy, cho dù là Sơn Trường Đại Nhân mặc kệ, Lưu Phong cũng không quản được cô. Động tác như vậy cũng không đến phiên cô xuất thủ. Mạch Sơn Trường độc lập ở Cổ môn, trông coi giám sát, trụ cửa cuối cùng cho Cổ môn. Một khi không thể chống đỡ, mạch Sơn Trường sẽ là niềm hy vọng phục hưng và bình phong che chở cuối cùng cho Cổ môn.
Vì thế, Tôn Diệu Nguyệt đối với hành động này cũng không quan tâm. Bây giờ cô quan tâm là Thiên Y Viện đã xảy ra vấn đề gì. Giang Khương rốt cuộc bị làm sao? Cô nhớ lại Giang Khương khi thì đùa cợt, khi thì nghiêm túc, khi thì ỷ lại nhưng lại luôn khiến cho người ta có chút ngoài ý muốn.
Tôn Diệu Nguyệt chỉ có thể thở dài, tâm trạng phức tạp.
Ngày thứ hai, Giang Khương luyện chế được một lò Thanh Vân Đan.
Thanh Vân Đan là đan dược siêu phẩm mà hắn luyện chế nhiều nhất. Tuy nói trước kia chưa luyện thành công, nhưng trình độ quen thuộc chỉ đứng sau Không Thanh Đan.
Cho nên lúc này, ngược lại lại thành công.
Thành công luyện chế một lò Thanh Vân Đan, Giang Khương cũng không luyện chế nữa. Dù sao có những thứ này, cũng đủ củng cố lòng tin của các lão đồng chí. Vì đan dược siêu phẩm, hắn cũng đã dồn hết tâm lực. Lúc này cần được nghỉ ngơi một chút.
Sau khi đưa chai Thanh Vân Đan cho Vu Phượng Minh mang đến cho Từ Khải Liễu, Giang Khương liền có một buổi chiều hiếm có. Hai ba giờ chiều đã rời khỏi phòng luyện đan. . Truyện Việt Nam
Con đường đi hôm nay không giống như ngày xưa.
Đám thanh niên cùng lứa ngày xưa thì khách khí hỏi thăm sức khỏe, vô cùng thủ lễ. Nhưng hôm nay, bất kể là già trẻ lớn bé, trên đường nhìn thấy Giang Khương cũng đều chấp lễ quá mức, không còn sự tùy ý qua loa như ngày xưa. Ngay cả mấy vị bác sĩ nhị phẩm nhìn thấy Giang Khương cũng chủ động chào hỏi.
Một đường ứng đối, Giang Khương liền hiểu được, cấp bậc sâm nghiêm ở Thiên Y Viện không phải là giả. Chức vị cao và quyền cao chức trọng vẫn có liên quan với nhau. Anh ở vị trí cao, nếu không có quyền, cũng không ai thật lòng kính trọng anh. Nhưng một khi trong tay có quyền, ai dám bất kính với anh chứ?
Ủy viên dự thính hội nghị Viện ủy, tuy không phải là thành viên hội Viện ủy chính thức, nhưng cũng chỉ dưới hội Viện ủy, nhưng lại trên vô số người.
Xem ra, hội Viện ủy đã chính thức công bố việc này.
Hiếm có lúc rảnh rỗi, hơn nữa gặp phải người nào trong viện cũng đều cung kính chào hỏi hắn, điều này khiến cho Giang Khương có chút không được thích ứng. Cho nên Giang Khương quyết định ra ngoài.
Nghe Giang Khương muốn ra ngoài dạo phố, vui nhất chính là Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu. Tiểu Bảo có thể cùng ba ra ngoài chơi, đương nhiên lại càng vui hơn.
Cố đô Kim Lăng không còn sự phong lưu như năm đó, nhưng đặt trong Hoa Hạ, nội tình vẫn sâu dầy hiếm có.
Tuy Giang Khương ở trong viện khá lâu, nhưng Giang Khương thật không đi dạo quá nhiều thắng cảnh ở Kim Lăng. Hắn chỉ mang Tiểu Bảo và hai cô gái đi dạo một vòng, rồi chạy thẳng đến miếu Phu Tử.
Đi dạo với người đẹp và trẻ nít, dường như nơi này vẫn đáng tin hơn.
Miếu Phụ Tử khá náo nhiệt, đồ ăn cũng nhiều. Đối với Tiểu Bảo mà nói thì tương đối thích hợp. Cùng với hai mỹ nữ đi dạo ở đây cũng không tệ.
Đi dạo một vòng miếu Phu Tử, hai cô gái cũng vô cùng vui vẻ. Tiểu Bảo cầm hai cây kẹo hồ lô liếm không ngừng.
Nhìn hai cha con vui vẻ với nhau, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt cũng che miệng cười khẽ.
Ba người đi lang thang, bất tri bất giác bước đến bờ sông danh tiếng lừng lẫy. Nhìn sông nước rạo rực, trước mắt giống như hiện lên thuyền hoa nhiều như mắc cửi năm đó. Giang Khương khẽ thở dài:
- Đảo mắt đã mấy trăm năm. Đáng tiếc chúng ta không thể nhìn thấy được tình hình thịnh vượng của sông Tần Hoài năm đó.
Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu cũng mỉm cười gật đầu, ánh mắt đều lộ ra sự xúc động. Đúng rồi, thời gian đã trôi qua quá lâu, cũng khó mà khôi phục lại sự hưng thịnh năm đó.
Giang Khương chỉ thoáng than thở hai câu, sau đó cùng với hai cô gái ôm Tiểu Bảo tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người nhìn cảnh sắc hai bên bờ sông, chỉ thấy đối diện đi đến một chàng thanh niên đeo mắt kính.
Người thanh niên mặc bộ Âu phục tinh xảo, đeo cặp mắt kính, mặt mũi anh tuấn, khí chất đặc biệt, giống như độc lập với trần thế, tùy ý thưởng thức cảnh sắc chung quanh.
Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy mỹ nam, cũng không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn hai lần.
Chàng thanh niên đối diện giống như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, liền đưa mắt nhìn lại, sau khi thấy bốn người thì sửng sốt một chút, nhưng ánh mắt lại sáng lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]