Sắc mặt Giang Khương vẫn lãnh đạm. Ở hắc bạch thị giới, tốc độ của bốn quả lựu đạn trong nháy mắt liền chậm lại.
Một loạt tiếng súng vang lên. Bốn quả lựu đạn lại nổ tung lần nữa. Mảnh đạn văng trúng vách tường bốn phía. Sóng trùng kích khổng lồ dâng lên trong lối đi, khiến tóc Giang Khương phải bay lên. Mấy mảnh vụn không lớn không nhỏ xẹt qua bên người hắn, khiến cho cánh tay của hắn xuất hiện mấy vết rách.
Mặc dù lối đi đã bị nổ tung, nhưng hệ thống thông gió hoạt động rất tốt. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ khói bụi đã bị hút sạch, lộ ra hai bên cửa.
- Không tệ, không tệ.
Nhìn Giang Khương thuận tay bắn nổ bốn quả lựu đạn, Ngô tiên sinh cười khan, nói:
- Y sĩ Giang Khương, cảm giác thế nào? Có vui không?
- Cũng không tệ lắm.
Hắc bạch thị giới chầm chậm rút đi, Giang Khương mỉm cười, một chút lo lắng cũng không có.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương, gương mặt Ngô tiên sinh co rút lại, sau đó cười âm hiểm:
- Xem ra y sĩ Giang Khương còn cảm thấy chưa đã thì phải?
- Nào, chúng ta cho cậu đã ghiền, như thế nào?
Giang Khương nhún vai nói:
- Rất mong đợi.
- Được rồi, bắt đầu đi.
Ngô tiên sinh cười gằn một tiếng, lại rút chốt bốn quả lựu đạn, ném về phía Giang Khương đồng thời hét lớn một tiếng.
Ngô tiên sinh quát to một tiếng, lỗ tai Giang Khương nhẹ nhàng run rẩy, nhanh chóng nắm bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609779/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.