- Tiểu Bảo ngoan, mau ăn đi. Ba con đã dặn là con phải ăn cho hết đấy. Nghe lời dì đi nào.
Phan Hiểu Hiểu cầm một cái muỗi nhỏ múc thuốc đưa lên miệng Tiểu Bảo, nhỏ giọng dụ dỗ.
- Dì Hiểu Hiểu, nhưng ăn không ngon xíu nào.
Tiểu Bảo nhăn mũi, nũng nịu chu miệng nói với Phan Hiểu Hiểu.
Nhìn vẻ mặt không muốn của Tiểu Bảo, Phan Hiểu Hiểu đành làm ra vẻ mất hứng, nói:
- Dì Hiểu Hiểu cũng biết là ăn không ngon. Nhưng ba đã dặn, nhất định phải để Tiểu Bảo ăn hết. Chẳng lẽ Tiểu Bảo không nghe lời ba sao?
- Được rồi.
Nghe giọng nói uy hiếp, Tiểu Bảo mím môi, sau đó há to miệng ngậm lấy cái muỗng.
Nhìn Tiểu Bảo như vậy, Phan Hiểu Hiểu mỉm cười hài lòng, vội vàng múc thêm một muỗng lớn. Mỗi ngày đều phải tranh đấu với tiểu tử này, khi khi dễ được cậu thật sự là quá thoải mái.
Đút liên tiếp mấy muỗng, mắt thấy trong chén đã không còn nhiều, Phan Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Xem ra nhiệm vụ hôm nay hẳn không khó, đang định đút cho Tiểu Bảo nốt số còn lại, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Tử Nguyệt, điện thoại di động của Giang Khương reo. Cô xem một chút đi.
Nhìn điện thoại sau lưng rồi lại nhìn cái chén nhỏ trong tay, Phan Hiểu Hiểu lớn tiếng kêu lên.
- Ừm.
Tuyên Tử Nguyệt vẫy tay cho ráo nước, bước ra từ phòng rửa mặt, liếc nhìn số gọi điện, sau đó cầm điện thoại lên, tùy ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609756/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.