- Tiểu Bảo đừng khóc, Tiểu Bảo đừng khóc. Tắm xong, lập tức sẽ khỏe ngay.
Nhìn Tiểu Bảo ngồi trong thùng nước khóc hu hu, Tuyên Tử Nguyệt có chút luống cuống tay chân, còn Phan Hiểu Hiểu thì đau lòng nhìn Giang Khương:
- Giang Khương, xong chưa? Nếu xong rồi thì cho Tiểu Bảo ra ngoài.
- Còn phải chờ thêm một chút nữa.
Giang Khương cũng đau lòng nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
- Còn chờ? Cũng phải hơn mười phút nữa lận.
Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế, còn lại nhìn cả người Tiểu Bảo bị thuốc nước làm cho đỏ bừng, Phan Hiểu Hiểu năn nỉ Giang Khương:
- Bây giờ cũng được rồi mà.
- Không, mới được có năm phút thôi. Nếu muốn nước thuốc phát huy được hiệu quả cao nhất thì phải mười lăm phút.
Giang Khương thở phào nhìn đồng hồ, chần chừ một chút, không biết là đang tự trấn an mình hay là trấn an Phan Hiểu Hiểu:
- Như vậy mới tốt cho nó.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu dùng sức mím môi một cái, sau đó không nói gì thêm. Thật ra cô biết Giang Khương còn căng thẳng hơn cả mình, nhưng chỉ vì tốt cho Tiểu Bảo nên phải kiên trì tiếp.
Chờ hết mười phút, nước thuốc cũng lạnh dần, Tiểu Bảo cũng đã khóc hết hơi, bắt đầu mơ màng ngủ, toàn thân đỏ như con tôm bị hấp chín.
Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận ôm Tiểu Bảo từ trong thùng nước ra, sau đó cầm cái khăn Giang Khương đưa qua, lau khô nước thuốc, lúc này mới dùng chăn bọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609754/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.