Giang Khương thấy bộ dạng Hồ lão y sư liền biết ông đang nghĩ gì, liền cười nói:
- Sư phụ, người hiểu lầm rồi... không có việc gì đâu...
- Ừ... Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...
Hồ lão y sư thấy vẻ thoải mái của Giang Khương thì trong lòng cũng bình tĩnh, cuống quít cười gật đầu nói.
Giang Khương tùy ý hỏi thăm:
- Sao vậy? Trương Nhạc không ở đây?
Hồ lão y sư nghe Giang Khương nhắc tới chuyện này liền cười nói:
- Con còn nhớ lúc đầu con tham gia cuộc thi tân tú kia đã nhận được một danh ngạch không?
- A?
Giang Khương ngẩn người, sau đó cười nói:
- Sư phụ, người không nhắc suýt chút nữa con quên mất rồi...
- Đúng vậy... cái danh ngạch kia, bên Sở y tế vẫn giữ lại mãi. Ta nghĩ dù sao con cũng không cần, cho nên đã đánh tiếng với Sở trưởng Bạch của Sở y tế, để Trương Nhạc đi...
Hồ lão y sư mỉm cười nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Việc này không thương lượng trước với con... Con không có ý kiến gì chứ?
- Làm gì có... sư phụ nói gì thế...
Giang Khương cười nói:
- Cái danh ngạch đó để đấy cũng lãng phí, có thể để Trương Nhạc đi, như vậy dĩ nhiên tốt nhất...
Xế chiều, Giang Khương lại ở phòng khám cả buổi chiều, vốn định quay về Văn phòng đại diện ăn bữa tối, có điều vừa nghe nói Giang Khương quay về thì lại bị mấy bệnh nhân cũ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609562/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.