Trong sự ngưỡng mộ của Lưu Lạc Dương, cuối cùng Giang Khương cũng xuất hiện ở phòng làm việc của Văn phòng tỉnh Nam.
Nhìn tấm bảng trên cửa, Giang Khương không khỏi thở dài. Hắn không ngờ đây là phòng làm việc của Văn phòng thường trú Thiên Y viện ở tỉnh Nam
- Anh đừng nói với tôi, y sư Triệu Quốc Cường là người phụ trách của văn phòng này nhé...
Giang Khương đưa tay sờ sờ mũi nói.
- Á... không phải, y sư Triệu Quốc Cường là y sư của Trạm y tế...
Thiên y sư Liêu Long Căn cười hì hì cười nói với Giang Khương:
- Nghe nói trước kia ngài đã từng làm việc ở Phòng khám Khánh Nguyên đường Văn Các. Có điều chắc chắn ngài sẽ không đoán ra ai là người phụ trách của văn phòng này!
Giang Khương trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười quái dị của Lưu Lạc Dương, sắc mặt khẽ động nói:
- Không phải là... Trạm trưởng Trương chứ?
- Á... á...
Lưu Lạc Dương như bị ai bóp cổ, nhìn sững Giang Khương nói:
- Sao ngài biết?
- Vì Viện trưởng Trương là người không có khả năng nhất...
Giang Khương đưa tay gãi gãi cằm, vẻ mặt cười khổ.
- Chủ nhiệm Trương, xin chào... sau này mong được chiếu cố...
Giang Khương khách khí đưa tay ra bắt tay với người vừa lùn vừa mập trước mặt.
- Ừm... Giang Khương à. Chúng ta cũng được coi là người quen cũ, không cần khách khí, an tâm ở đây thực tập đi nhé... Một năm này biểu hiện cho thật tốt, đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609560/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.