Nhìn chiếc xe thương vụ lóe đèn biến mất khỏi con đường, Giang Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người bước vào bên trong.
Vừa đi vừa nói với Trương Ngọc Phượng bên cạnh:
- Trương tỷ, có phải là tôi đã quá khẩn trương rồi không?
- Ừ, có một chút.
Trương Ngọc Phượng nhìn Giang Khương thở dài, nhưng ý cười trong mắt lại càng nhiều:
- Đừng lo lắng. Biến dị của virus chỉ xuất hiện trong những tình huống cực đoan nhất, hơn nữa còn cần thời gian tương đối dài. Trong vòng một hai ngày không có khả năng xuất hiện tình huống biến dị đâu.
Nói đến đây, Trương Ngọc Phượng lại nhìn Giang Khương, cười nói tiếp:
- Cho nên, thuốc Đường y sư đã đưa, nhất định là có tác dụng ức chế virus, cậu không cần lo lắng.
- Tôi tin, chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Khóe miệng Giang Khương vểnh lên.
Nhìn Giang Khương đã yên tâm hơn, Trương Ngọc Phượng lắc đầu cười khổ:
- Cậu cũng là, lo lắng thì lo, nhưng đừng hỏi ra chứ. Cũng may sư phụ của cậu là La thủ tịch, nếu không, không biết Đường y sư sẽ đánh giá cậu như thế nào.
- Haha, cũng là sốt ruột vì con quá thôi mà. Trương tỷ, chắc chị cũng hiểu.
Giang Khương gãi đầu, kết quả phát hiện mình đang đội mũ giáp, không khỏi bật cười.
- Cậu đấy, haiz.
Nhìn thấy động tác này của Giang Khương, Trương Ngọc Phượng không nhịn được cũng cười theo.
Đi theo phía sau Trương Ngọc Phượng bước vào thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609462/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.