- Giang Khương.
Đã mấy tháng không gặp, lúc này Phan Hiểu Hiểu bước lên ôm lấy thắt lưng Giang Khương. Mặc dù Giang Khương đang mặc áo phòng hộ, nhưng cô vẫn ngả đầu lên vai hắn, hai mắt đỏ bừng, như thế nào cũng không bỏ tay ra được.
- Được rồi, không phải anh đã trở về sao?
Giang Khương nhẹ nhàng vỗ vai Phan Hiểu Hiểu, ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng, mũi ngửi được một mùi thơm quen thuộc.
- Nếu không phải vì Tiểu Bảo, liệu anh có trở về hay không? Anh nhất định là không nhớ em rồi?
Phan Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói với Giang Khương.
Nhìn Phan Hiểu Hiểu có chút tiều tụy, Giang Khương cũng cảm thấy đau lòng, biết được vì Tiểu Bảo, Phan Hiểu Hiểu chỉ sợ lo lắng không ngủ được.
Hắn lại dùng sức ôm Phan Hiểu Hiểu vào lòng.
- Á, đồ xấu xa!
Phan Hiểu Hiểu kinh hô lên. Cảm nhận được sức mạnh của cánh tay Giang Khương, trong lòng Phan Hiểu Hiểu cũng cảm thấy ấm áp, nhưng hai mắt lại đỏ hơn vài phần, hung hăng đấm vào vai Giang Khương mấy cái, nức nở:
- Đồ xấu xa, anh để em một mình ở đây, anh có biết em sợ lắm hay không? Em chỉ có một mình Tiểu Bảo, nhìn thằng bé không ổn, em sợ lắm có biết không?
- Được, là anh không tốt, là anh không tốt.
Giang Khương dùng tay vuốt mái tóc Phan Hiểu Hiểu, nói:
- Không có việc gì rồi. Không phải anh đã trở về sao? Đừng khóc nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609454/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.