- Cái gì? Tôn Nghị?
Nghe Lưu Mộc Dương nói, La y sư sửng sốt. Ông thật không ngờ chuyện này lại có liên quan đến một đệ tử khác của mình.
Nhìn vẻ mặt của La y sư, Lưu Mộc Dương cũng cười khổ. Nếu đổi lại là mình, chắc cũng sẽ như vậy.
Sắc mặt La y sư có chút khó coi, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương, nói:
- Tôi cũng thật không ngờ Tôn Nghị lại dính đến chuyện này.
- Lão La, chuyện cũng bình thường thôi mà. Tôn Nghị và Liêu Dương trong viện, cũng không phải những đứa ngoan ngoãn gì. Lần này gây ra chuyện như vậy, âu cũng là quả báo.
Lưu Mộc Dương nhìn thoáng qua Ủy viên Hầu, trầm giọng nói:
- Đi thăm dò là vì nguyên nhân gì, sau đó báo cáo lại cho tôi.
- Vâng.
Ủy viên Hầu cung kính gật đầu với Lưu Mộc Dương, sau đó lui ra ngoài.
- Lão Lưu, thế Tôn Nghị và Liêu Dương phải làm sao bây giờ?
La y sư cau mày xoa huyệt Thái Dương. Lúc này ông thật sự rất giận, không nghĩ đến đệ tử của mình lại làm ra chuyện hại đồng môn như thế.
Nhớ đến Tôn Nghị, ông lại càng giận. Ông vốn không thích Tôn Nghị cho lắm. Nếu không phải là vì Chu Thế Dương, Tôn Nghị làm sao có thể được bái ông làm sư phụ chứ? Nhưng một khi đã bái ông làm thầy rồi, ông hiển nhiên cũng dốc lòng chỉ dạy.
Vốn tưởng rằng Tôn Nghị theo ông hai tháng, ngày thường cũng chăm chỉ học tập, tưởng đã có thể thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609424/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.