Giang Khương lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, yên lặng nhìn bức tường tối đen đối diện, thậm chí hai mắt hắn không chớp, đồng tử không co rút, cho nên trong mắt hắn vẫn là một mảng đen tối.
Nếu một người ngay cả bóng tối cũng không thể hưởng thụ thì chắc chắn là một chuyện rất đáng sợ.
Cho nên hiện tại Giang Khương rất may mắn. Khả năng nhìn trong bóng tối của mắt hắn vẫn đang được khống chế. Chỉ cần hắn không muốn, vậy thì sẽ không xuất hiện. Nếu không chỉ cần đột nhiên xuất hiện bóng tối, trong lòng mình sẽ nảy sinh sợ hãi. Để áp chế nỗi sợ sâu trong lòng thì áp lực sẽ dần dần nảy sinh, kết hợp với tầm nhìn lờ mờ này cùng với không gian nhỏ hẹp, chỉ sợ sẽ khiến cho nỗi sợ và áp lực của bản thân cảng nặng nề hơn, từ đó khiến tinh thần của mình sẽ bị sụp đổ.
Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng cực thấp nhưng lại là một nguy hiểm cực lớn. Chỉ cần mình thật sự xảy ra tình trạng như vậy, cho dù sau chuyện này Thiên Y viện có đủ năng lực đảm bảo cho mình không xảy ra vấn đề gì, nhưng tinh thần sụp đổ rất dễ khiến cho những bí mật luôn ẩn giấu trong đáy lòng mình bất giác lộ ra.
Nguy hiểm như vậy, Giang Khương không muốn trải qua. Hắn chậm rãi ổn định cảm xúc của mình, bình tĩnh trở lại, đây chính là cách tốt nhất.
Trong bóng tối tĩnh mịch, thứ duy nhất khiến người ta có chút cảm giác chính là lỗ thông gió trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609404/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.