Hoa Hạ yên ổn đã lâu, cho dù các gia các phái cũng xảy ra tình trạng chém giết, nhưng chưa ai nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như lúc này.
Thắt lưng Giang Khương đứng thẳng, quần áo trên người dính đầy máu tươi, rách rưới, chẳng khác nào một tên ăn mày. Khi có gió thổi qua liền lay động, có vẻ bi thương và cô tịch.
Tay vẫn nắm chặt thanh đao, cũng không dùng vải buộc chặt, tùy ý mang theo. Máu nhỏ từng giọt xuống mũi đao, còn chưa chảy xuống thì ngưng tụ ở một nơi nào đó trên thân đao, run rẩy theo từng cước bộ của Giang Khương.
Nhìn người đang bước về phía trước, còn có thanh đường đao đầy máu và cặp mắt đỏ bừng, tay cầm đao của cao thủ Tề gia dường như cũng run rẩy.
Gã đầu lĩnh còn lại đổi thành hai tay cầm đao, nhẹ nhàng gầm một tiếng, hét lớn:
- Lên.
Nghe người đầu lĩnh quát lớn, cao thủ Tề gia xung quanh cũng cắn răng một cái, sau đó theo sát đầu lĩnh, giơ đao chém tới Giang Khương.
Tiếng gầm lớn dường như làm cho viên huyết châu càng rung lên lợi hại.
Rốt cuộc, dưới ánh mắt của mọi người, viên huyết châu nhẹ nhàng chảy xuống.
Ánh đao nhấp nhoáng.
Thân ảnh Giang Khương trong nháy mắt biến mất.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hai dòng máu văng lên xen lẫn tiếng kêu bi thảm.
- Hừ.
Giang Khương cũng rên lên một tiếng. Còn đám người vây công Giang Khương thì hứng khởi trong lòng.
Bọn họ bao vây lâu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609395/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.