Nhìn huân chương màu vàng kia, trong mắt Giang Khương khẽ lóe lên tia khác lạ, nó nhanh đến mức người ta căn bản không kịp chú ý, ngay cả Thiên y sư Từ Khải Liễu đứng đối diện cũng không kịp chú ý.
- Xin mời y sĩ Giang Khương bước lên trước tuyên thệ.
Đứng trước bục, Giang Khương nhẹ nhàng hít một hơi.
Vương Mịch đã nói cho hắn biết về chuyện tuyên thệ này. Thật ra thì cũng chẳng có bài tuyên thệ đặc biệt gì, anh thích nói gì thì cứ nói đấy, nói ra những lời tổng kết của mình về hành trình hành nghề y và tuyên thệ là được.
Giang Khương đứng trước bục ngoảnh đầu nhìn năm vị Thiên y sư và chín vị Y sư nhất phẩm, sau đó lại quay đầu đi, nhìn những Y sư nhị phẩm, Y sư tam phẩm cùng với những y sĩ ngồi kín bên dưới bục, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lúc này dường như mơ hồ có chút biến đổi.
Không thể chỉ nói là có chút biến đổi, Giang Khương cảm thấy bản thân mình hơi có chút kích động.
Những người trên dưới bục này, tuy họ không thể đại diện cho cả nền y học Trung Quốc, nhưng Giang Khương hiểu rất rõ, có thể nói là họ đại diện cho đỉnh cao nhất của nền y học Trung Quốc. Mấy trăm người trước mắt đây, đại diện cho tinh túy và tinh hoa của những người làm nghề y Trung Quốc.
Số người này tuy không nhiều, nhưng họ lại có sức ảnh hưởng cực lớn trong giới y học Trung Quốc mà những người khác căn bản không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609369/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.