Mang theo chút tò mò, trên đoạn đường đi, người càng lúc càng nhiều. Giang Khương mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của đại lễ đường.
Đại lễ đường thoạt nhìn rất mộc mạc, chỉ là một căn nhà một trệt, tường làm bằng gỗ, mang theo hơi hướm cổ xưa.
Nhìn vẻ mặt quái dị của Giang Khương, Vương Mịch giải thích:
- Đại lễ đường này của chúng tôi là một trong những kiến trúc lâu đời nhất của Thiên Y Viện, được lưu lại từ sáu bảy chục năm về trước. Ngoại trừ bên ngoài là không thay đổi, còn bên trong thì chúng tôi lắp đặt một số trang thiết bị.
- Ồ!
Nghe Vương Mịch giải thích, Giang Khương gật đầu hiểu ra.
Khi Giang Khương cảm thấy mọi chuyện đã không còn kỳ quái, hắn dường như đã trở thành mục tiêu chú ý của mọi người. Người nào đi ngang qua người hắn đều mang theo ánh mắt tò mò mà nhìn hắn.
Từ sau lần đánh cuộc ở nhà ăn, tất cả thế hệ trẻ của Thiên Y Viện đều biết có một người tên là Giang Khương, không biết tự lượng sức mình mà lao vào thẳng cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm.
Cho nên, sau khi mọi người nhìn thấy tấm thẻ trên cổ Giang Khương, ai nấy đều hiểu ra, cái người trước mắt thoạt nhìn rất tao nhã, nhưng kỳ thật lại là người cuồng vọng đến cực điểm.
Mọi người mang theo ánh mắt hiếu kỳ lẫn khinh thường liếc nhìn Giang Khương, rất nhanh bước vào lễ đường. Vương Mịch nhìn vẻ mặt buồn bực của Giang Khương, không nhịn được mà dùng tay che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609356/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.