Chương trước
Chương sau
- Haha, cậu không biết vẻ mặt của ông ta lúc đó đâu...

Dương lão khó mà có lúc vui vẻ đến như vậy, ngồi trên ghế nhìn Giang Khương và Dương Vân Dương phía đối diện, lớn tiếng cười nói:

- Hai năm qua, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của lão hồ ly đó.

- Các người không biết đâu. Lúc ấy, sắc mặt của lão hồ ly, quả thật giống như một con ếch.

Nhìn lão gia tử cao hứng như vậy, Dương Vân Dương bên cạnh hiển nhiên là cảm thấy vui mừng. Lần này không những thuận lợi nghịch chuyển tình thế, hơn nữa phái Dương còn thu được lợi ích rất khá.

- Lần này lão hồ ly tổn thất không nhỏ. Bên phía lão có mấy người đang ở vị trí quan trọng bị kéo xuống. Hơn nữa lão còn không có bất cứ biện pháp gì. Nhìn gương mặt của lão, ta đúng là không nhịn được cười.

Giống như lời của Dương lão, lúc này Phó thủ tướng Vương sắc mặt tái xanh ngồi trong thư phòng, bên cạnh đang có mấy người, không khí nặng nề đến cực điểm.

- Thôi đi, đám người Tiểu Trương các cậu cũng đã hết sức rồi. Tôi sẽ không quên các người.

Phó thủ tướng Vương đưa mắt nhìn những người chung quanh, miễn cưỡng nở nụ cười, trấn an:

- Qua một hai năm nữa, tìm được cơ hội thích hợp, tôi sẽ an bài lại cho mọi người.

- Vương lão, không sao đâu. Có ngài ở đây, chúng tôi sẽ không lo lắng. Chỉ là đại cục trước mặt, Vương lão nhất định phải trụ vững.

Đồng chí Tiểu Trương đã không còn chút đắc ý và hưng phấn như ngày hôm qua, gương mặt chỉ còn lại một màu đen. Lần này ông ta ăn thiệt đúng là không nhỏ.

Rớt chức, cho dù hai năm sau, Phó thủ tướng Vương vẫn còn đương nhiệm thì mọi người vẫn có thể một lần nữa trở về. Nhưng trì hoãn mất hai năm, sau này hy vọng lên cao hơn nữa đã tan thành mây khói.

Chỉ là lúc này, tất cả cũng chỉ có thể dựa vào Phó thủ tướng Vương. Cho nên cũng chỉ có thể nhịn. Nên biết rằng, lần này vận mệnh của bọn họ đã bị các đại nhân vật ở trên quyết định. Bọn họ giống như qua sông mà không có đường lui, chỉ có thể kiên trì đi tiếp, chờ một ngày nào đó khôi phục lại.

- Các người yên tâm đi. Mặc dù lần này chúng ta chịu thiệt, nhưng vẫn còn có tôi, hết thảy đều không có vấn đề.

Phó thủ tướng Vương chỉ thiếu không vỗ ngực mà nói. Ông biết rất rõ, bây giờ là lúc nên ổn định quân tâm, không thể khiến mấy người này chịu thêm đả kích.

- Chúng tôi cảm thấy yên tâm rồi.

Mọi người nhất tề gật đầu.

Nhìn mọi người rời đi, Phó thủ tướng Vương liền thở hắt ra.

Sau đó quay sang Viên Lập Lương, hỏi:

- Nhất Chương đã về chưa?

- Đã về rồi. Bây giờ con đang nhốt nó trong phòng.

Viên Lập Lương vội vàng trả lời.

Phó thủ tướng Vương gật đầu. Mặc dù biết việc này không thể hoàn toàn trách cháu ngoại của mình được, nhưng nguyên nhân vẫn là xuất phát từ nó, tạo thành tổn thất rất lớn cho phái Vương, làm cho ông mất đi thể diện.

- Sau này phải tăng cường quản giáo nghiêm khắc. Chúng ta cũng không thể bảo vệ nó cả đời được.

Phó thủ tướng Vương lạnh lùng nói.

- Việc này chung quy không phải do cha sao? Con vẫn muốn xen vào, nhưng thằng ranh đó vẫn ỷ vào cha nên có bao giờ thèm nghe đâu.

Mặc dù Viên Lập Lương thầm nói những lời này trong đầu, nhưng bên ngoài không dám có bất kỳ biểu hiện nào, vội vàng gật đầu:

- Vâng, xin cha cứ yên tâm. Con nhất định sẽ quản giáo nó nghiêm khắc.

Lúc này, Viên Nhất Chương đang ở trong phòng, tất nhiên không biết được mất đi ô dù là ông ngoại, cuộc sống bi thảm của y sắp đến rồi.

Tại một vùng núi hoang vu, mây trắng lượn lờ, khung cảnh đúng là thanh lệ thoát tục.

Chính giữa sườn núi có một doanh trại quân sự rất lớn. Cổng doanh trại có lính canh gác được trang bị vũ trang đầy đủ đi qua đi lại. Thỉnh thoảng còn có xe ra vào.

Bên trong doanh trại có mấy căn lầu nhỏ. Trong căn lầu chính giữa, một số quan quân mang quân hàm Trung tá, Thượng tá, Thiếu tá đang nói chuyện phiếm với nhau.

- Các người có biết không? Gần đây ở Bắc Kinh có chuyện lớn xảy ra.

Một vị quân nhân Thượng tá làm ra vẻ thần bí, nói.

- Chuyện đại sự gì vậy?

Nhìn vẻ mặt thần bí của vị Thượng tá này, một người liền lên tiếng hỏi:

- Trương Hiểu Minh, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi.

- Hắc hắc, gần đây hai vị đại lão Dương Vương đã động thủ với nhau. Vị Phó thủ tướng Vương kia cuối cùng đã chịu thiệt không nhỏ.

Trương Hiểu Minh cười nói.

- Nhưng đây cũng không phải là điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là người dẫn đến kết cục đó. Các người đoán xem là ai?

- Là Tổng Bí thư Dương? Hay là Phó thủ tướng Vương?

Nhìn nụ cười thần bí của Trương Hiểu Minh, mọi người đúng là bị làm cho khó hiểu, sau đó bật cười.

- Không phải.

Trương Hiểu Minh mỉm cười, sau đó nói:

- Lần này khiến cho mọi chuyện thành ra như vậy, các người tuyệt đối nghĩ không ra đâu. Nhưng người này gần đây rất nổi danh.

- Là ai vậy? Trương Hiểu Minh, có việc gì thì anh nói thẳng ra đi, đừng có mà che che giấu giấu.

Một Đại tá mỉm cười nói.

- Được rồi, nếu Trưởng phòng Hồ đã lên tiếng, tôi cũng không thừa nước đục thả câu nữa.

Trương Hiểu Minh nhún vai, sau đó cười nói:

- Giang Khương, các người có biết không? Là anh hùng Lỗ Sơn đấy.

- Biết, thì thế nào? Có quan hệ gì với hắn à?

Mọi người ngạc nhiên nói.

- Đương nhiên là có quan hệ rồi. Các người có biết, tiểu tử này trước kia là dân thường, hoàn toàn không phải quân nhân, có thể nói là một bác sĩ nông thôn. Nhưng bây giờ cậu ta đã được phong quân hàm Trung tá, lại còn được an bài làm Phó chủ nhiệm cho bệnh viện Đa khoa ba quân chủng và học viện quân y.

Trương Hiểu Minh đắc ý cười nói:

- Thế mà các người cũng không biết sao?

- Trung tá? Cậu ta mới có 24 tuổi thôi mà.

Mọi người đều cả kinh kêu lên. Mặc dù Trung tá 30 tuổi cũng không phải là không có, nhưng 24 tuổi đã là Trung tá, quả thật có chút khó tin.

Nhưng mọi người suy nghĩ một lát liền nói:

- Chẳng lẽ Giang Khương có liên quan đến hai người kia?

- Không sai.

Trương Hiểu Minh giơ ngón tay cái lên, cười nói;

- Giang Khương này dường như có quan hệ rất sâu với Dương gia. Mà cháu trai của Phó thủ tướng Vương lại không ưa cậu ta. Nghe nói cậu ta đã từng khiến cho Viên Nhất Chương thua thiệt nhiều lần. Nghe nói lần này Phó thủ tướng Vương nổi bão mới gây ra trận phong ba như thế. Kết quả đại bại, tổn thất không nhỏ.

- Tên tiểu tử Giang Khương này lợi hại như vậy sao?

Nghe xong, rốt cuộc có người không nhịn được mà thở dài.

Trương Hiểu Minh cười nói;

- Đương nhiên, lần trước hắn đến Lỗ Sơn, các người còn cho rằng là hắn tự động đi cứu viện người dân bị thiên tai sao? Tiểu tử này đi cứu người nhà bạn của hắn đấy.

- Hả? Có chuyện này sao?

Tâm lý nhiều chuyện của mọi người lại bộc phát, nhìn chằm chằm Trương Hiểu Minh.

- Chính là thôn Tề La của Lỗ Sơn. Hắn có một người bạn tên Dương Bảo Cường, nghe nói quan hệ giữa hai người rất tốt. Cho nên khi nghe tin Lỗ Sơn bị động đất, hắn đã từ Bắc Kinh chạy đến tỉnh Xuyên. Sau đó thông qua mối quan hệ với Dương gia mà có được một chiếc trực thăng, rồi một mình bay đến thôn Tề La.

Nói đến đây, Trương Hiểu Minh cảm thán:

- Tiểu tử này thật đúng là đã chạy đến đó, từ trong đống đất đá đào ra được đứa nhỏ duy nhất của nhà bạn hắn. Nghe nói hắn đã nhận cậu bé làm con nuôi.

- Chậc, nhìn không ra tiểu tử này nghĩa tình như thế.

Mọi người nhất tề cảm thán.

Nhưng người được gọi là Đại tá Hồ lại đang nghĩ đến một người nào đó.

- Thôn Tề La, Lỗ Sơn, Dương Bảo Cường?

Đại tá Hồ có chút cau mày.

Chợt sắc mặt liền thay đổi.

Nhưng chỉ thoáng biến đổi một lúc rồi lại khôi phục như bình thường, sau đó nhìn mọi người rồi nói:

- Được rồi, tôi còn có việc, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi.

- Chủ nhiệm Hồ đi thong thả, tối nay lại mời mọi người uống rượu.

Trương Hiểu Minh cười nói.

- Tùy ý thôi.

Đại tá Hồ phất tay rồi xoay người rời đi.

Chỉ là sau khi bước ra khỏi phòng, sắc mặt liền trầm xuống, sau đó bước nhanh đến phòng làm việc.

Sau khi bước vào phòng làm việc, cẩn thận đóng cửa lại, mở máy tính, nhập vào một dãy mật mã, từ trong máy tính của mình lấy ra một bản danh sách.

Trong bản danh sách có mười mấy cái tên, cũng không còn gì khác, chỉ có số hiệu. Đại tá Hồ rất nhanh từ trong bản danh sách tìm được tên Dương Bảo Cường.

Sau khi tìm được cái tên, đại tá Hồ nhấp vào trong phần tư liệu.

- Nhập ngũ năm 18 tuổi. Từ lúc gia nhập, ngoại trừ thời gian về thăm người thân thì chưa từng rời khỏi quân đội.

Nhìn vài hàng chữ tóm tắt này, sắc mặt đại tá Hồ đen lại. Tại sao Giang Khương lại có quan hệ với Dương Bảo Cường?

Đại tá Hồ cau mày thật chặt, im lặng một lúc rồi cầm điện thoại gọi cho một người.

- Alo, lão Dư, đã lâu không gặp.

- Haha, không phải đang gọi điện thoại cho anh sao?

......

- Gần đây có một thanh niên khá nổi danh tên Giang Khương, tôi đột nhiên cảm giác được cậu ấy rất giống với một lão chiến hữu của tôi, không biết cậu ấy có phải là con trai của anh ấy hay không.

- Đúng rồi, là bác sĩ nông thôn Vân Giang tỉnh Nam. Cậu ấy vừa mới được trao quân hàm Trung tá. Đúng, đúng, có thể kể rõ chi tiết hay không?

- Mất tích? Ba bốn năm trước? Mới quay về cách đây nửa năm? À, thế thì có lẽ là tôi đã nhìn nhầm rồi.

- Cảm ơn, cảm ơn. Đương nhiên là giữ bí mật rồi. Tôi cũng không phải là người nhiều chuyện mà.

- Được, chờ tôi có thời gian, sẽ đến Bắc Kinh mời anh đi uống rượu. Hahah...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.