- Lý, ba ở đây này!
Vừa mới ra khỏi lều vải liền nhìn thấy một thím quen biết với vẻ mặt bất đắc dĩ đang ôm Tiểu Bảo gương mặt đầy nước mắt đứng bên ngoài nhìn vào.
Cậu bé thấy Giang Khương bước ra gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó lập tức nở nụ cười, đưa tay về phía Giang Khương.
- Tiểu Bảo ngoan, ba không tốt, để ba đưa con đi máy bay lớn nhé.
Lúc này Giang Khương ôm Tiểu Bảo, gương mặt nở nụ cười mỉm, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, mình vẫn còn sống thật là tốt.
Mười giờ sáng, đội bác sĩ cứu viện đi trước cuối cùng cũng đến thôn Tề La. Còn Giang Khương và đám Tôn Nghị, Vương Mịch cũng chuẩn bị rời đi.
Giang Khương ngồi xổm trước cửa lều vải, nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ đá bóng trước mặt, trên mặt hắn thoáng chút phiền muộn. Sau đó hắn quay đầu sang nói với bác sĩ Đào bên cạnh:
- Bác sĩ Đào, lưu số của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi!
- Ừ, lưu rồi!
Bác sĩ Đào móc con Rocky vẫn chưa có sóng của mình ra, nhìn nhìn, sau đó gật mạnh đầu.
Giang Khương nói tiếp:
- Sau khi tôi đi, có đội bác sĩ tới, anh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Giờ kỹ thuật của anh đã đủ để thực hiện vài ca phẫu thuật đơn giản rồi, tự tin lên!
Bác sĩ Đào tiếp tục gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Khương, trong mắt hiện lên một tia cảm thương, nói:
- Bác sĩ Giang, cảm ơn anh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609284/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.