- Tốc độ nhanh quá, sao bỗng nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?
Thấy Giang Khương bỗng tự nhiên phát điên lên, hai nhát dao làm hai người anh em bị thương nặng, lúc này Tề Lang trong lòng giận dữ. Nếu bốn người mà còn không bắt được người trước mặt này, hơn nữa còn khiến anh em dưới quyền bị đánh bị thương đến mức này, Tề Lang còn mặt mũi trở về sao?
Anh ta lập tức ra ánh mắt với người bên cạnh, hai người cùng quát to một tiếng, sau đó liền nhào về phía Giang Khương.
Lúc này, hai người đã dốc hết toàn lực, chuẩn bị đánh chết Giang Khương.
Lúc này Giang Khương ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hai người tấn công tới, trong mắt không chút biểu tình, chỉ là hai con dao phẫu thuật lại chợt lóe, rạch về phía cổ hai người. Lúc này hai người sớm đã phòng bị tốc độ tấn công bỗng nhiên trở nên đáng sợ của Giang Khương, thấy ánh sáng màu bạc chợt lóe, hai người liền cùng né đi, dưới chân sớm đã một cước mang theo hai luồng kình phong đánh về phía bụng dưới của Giang Khương.
Giang Khương khẽ lùi lại, đợi sau khi hai cước thất bại, hai con dao phẫu thuật trong tay hắn lặng yên xuất hiện, lại lần nữa đâm về phía ngực hai người.
Cảm thấy con dao phẫu thuật trong tay Giang Khương đang nhanh chóng chém về phía mình, trong lòng hai người khẽ giật mình, lại lần nữa nhẹ nhàng tránh đi, đợi khi Giang Khương gần ra xong đòn mới nhào lên. Có điều rất rõ ràng, sau khi hai người đối diện với Giang Khương chẳng hề có ưu thế gì, ngược lại còn bị tốc độ tấn công đáng sợ của Giang Khương ép cho cuống quít né tránh.
Nhưng bọn Tề Lang cũng chẳng phải người yếu kém gì, sau mấy chiêu, cuối cùng chúng cũng phát hiện mặc dù tốc độ tấn công của Giang Khương nhanh nhưng khi ra tay rất rõ ràng vì cơ thể bị thương nặng nên sẽ bị ngừng giữa chừng. Dựa vào điểm này nên hai người mới có lực đánh lại, có thể cắt đứt thế tấn công của Giang Khương, đồng thời còn có thể thuận thế đánh trả.
Mà hai người bên cạnh lúc này cũng phát hiện thực lực lúc này của đối phương tựa hồ đã tăng vọt, chỉ dựa vào hai người bọn Tề Lang, nếu cứ tiếp tục như vậy thì
không biết bao giờ mới bắt được đối phương.
Hai người lập tức một người dùng dây lưng quấn chặt cổ tay mình, người kia cũng lê cái chân bị thương, rút dao găm từ thắt lưng ra, vây công về phía Giang Khương. Bọn chúng chỉ cần có chút tác dụng kiềm chế là có thể giúp hai người bọn Tề Lang cho Giang Khương một đòn trí mạng.
Hai người bị thương ra trận, đúng là đã có tác dụng kiềm chế không nhỏ, công kích của Giang Khương trong nháy mắt bị ngăn trở. Mà một người trong số hai người bọn Tề Lang sau khi vung tay cản lại một dao của Giang Khương đã nắm lấy cơ hội đấm vào ngực Giang Khương một cái, khiến hắn lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu.
Hai người bên cạnh thấy thế, trong lòng mừng rỡ, cầm dao găm trong tay, nhào về phía Giang Khương.
Có điều Giang Khương đâu phải kẻ dễ chơi, sau vô số lần chém giết sinh tử, hắn chưa từng lùi bước, lùi về phía sau là chết.
Lập tức dao phẫu thuật trong tay hắn khẽ vung lên, nghênh đón hai người kia.
“Roẹt roẹt” hai cái, cánh tay bị dao găm của đối phương rạch hai nhát, niềm vui trong mắt hai người vừa hiện ra thì một đạo ánh sáng màu bạc đã xuất hiện trước ngực chúng.
Hai người bọn Tề Lang ở bên cạnh đang nhìn hai người kia ngăn chặn Giang Khương, lúc này đang định toàn lực tấn công, nhìn thấy một màn này, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cùng vung nắm đấm về phía Giang Khương.
Có điều đã muộn rồi.
Hai người nọ vẻ mặt hoảng sợ nhìn ánh sáng bạc đang biến mất trong tầm nhìn của mình, sau đó chỉ cảm thấy cổ hơi lành lạnh.
Hai dòng máu tươi phun ra từ cổ bọn họ như suối phun, như pháo hoa rực rỡ vậy.
Còn Giang Khương sau khi chém ra hai nhát này, đối mặt với nắm đấm đánh đến của hai người Tề Lang, hắn thu hai tay lại, bảo vệ trước ngực, chặn lại hai cú đấm nhưng vẫn bị lực của hai cú đấm này đánh cho bay ra ngoài, lại lần nữa đập vào vách núi.
- Cứu mạng, cứu mạng, anh Lang!
Hai người bắt đầu ôm cổ, hoảng loạn chuyển động, cầu trợ giúp.
Có điều dù tay bịt chặt rồi nhưng động mạch cổ bị cắt đứt nên máu vẫn không ngừng chảy thành dòng từ khe hở ra ngoài, hai mắt bắt đầu dần trở nên vô thần.
Nhìn dáng vẻ của hai người, Tề Lang rống lên một tiếng bi thương, giơ tay nhặt lấy con dao găm nọ ở dưới đất, nhào về phía Giang Khương. Còn một người khác cũng gầm lên một tiếng, đánh về phía Giang Khương. Hai người đều không ngờ bốn người bao vây tấn công một người trẻ tuổi mà còn bị tổn hại hai người anh em.
Lúc này, hai người đã lấy mạng đổi mạng rồi, Tề Lang lại càng như vậy, vốn dĩ anh ta đã đảm bảo trước mặt Minh thiếu nhất định sẽ đưa Giang Khương về. Vốn dĩ anh ta tưởng Giang Khương với anh ta cũng chỉ sàn sàn như nhau, có bốn người đủ để bắt hắn lại, ai ngờ bây giờ lại lâm vào cảnh này.
Lúc này Tề Lang không liều mạng cũng không được, tổn hai mất hai cao thủ, nếu còn để Giang Khương chạy thoát thì anh ta cũng không cần quay về nữa, tự ở đây tự sát là được.
Lúc này tên còn lại cũng có tâm tư như vậy, nếu không bắt được Giang Khương thì không chỉ hai người anh em chết một cách lãng phí mà gã và Tề Lang cũng không cần sống nữa.
Cái gọi là quân đau thương tất chiến thắng, đánh càng ngày càng mãnh liệt.
Có điều lúc này vẻ mặt Giang Khương vẫn lạnh nhạt như cũ, lạnh nhạt đến mức khiến hai người trong lòng có chút phát lạnh vì dù hắn bị đánh đến mức miệng phun ra máu nhưng vẻ mặt vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là dao phẫu thuật trong tay càng nắm chặt hơn, đều nhân cơ hội chém ra.
Hai phút sau, lúc này ba người đã người đầy máu.
Một cánh tay trái của Tề Lang đã hoàn toàn không nâng lên được. Giang Khương biết rõ cánh tay trái của Tề Lang bị hắn cắt đứt mất mấy gân bắp thịt. Ngoài ra còn cả xương quai xanh của Tề Lang nữa, Giang Khương đã phá hoại khoảng một phần tư chất xương, ngực của anh ta bị hắn đâm ba nhát dao, làm bị thương khoảng bốn cái xương sườn, phá ra thành một vết nứt. Bây giờ chắc Tề Lang rất nhanh sẽ có phản ứng tức ngực khó thở.
Còn người kia bây giờ đã xuất hiện triệu chứng tức ngực khó thở, sức chiến đấu đã giảm một nửa nhưng không làm bị thương đến động mạch chính của đối phương.
Còn về bản thân mình, Giang Khương vẫn không rõ lắm, nhưng hắn biết phổi của mình bị thương tương đối nghiêm trọng, nội tạng trong bụng cũng bị tổn thương không nhẹ. Có điều hắn đã chú ý bảo vệ vị trí gan và lá lách, tạm thời chưa chết được.
Chỉ là tốc độ tự hồi phục của cơ thể không đủ, nếu cứ tiếp tục thế này thì dù cuối cùng Giang Khương có thắng thì chỉ e hắn cũng chẳng còn mấy hơi thở.
Có điều đến lúc này rồi, Giang Khương biết rõ nhân lúc năng lượng của mình vẫn còn đủ, trạng thái này vẫn có thể duy trì được, tăng thêm lực, nếu không nếu không có sự giúp đỡ của các chức năng thông mẫn chi tâm, tốc độ thì hắn chắc chắn sẽ chết dưới sự vây công của hai người bọn Tề Lang.
Sau khi khẽ hít một hơi, Giang Khương liền chủ động xông về phía hai người.
Thấy vào lúc này mà Giang Khương vẫn còn khí thế kinh người lao đến như vậy, hai người bọn Tề Lang cũng biết đã đến lúc liều chết đánh một trận rồi, lúc này nếu ai khí thế yếu thì chết chắc. Vậy nên hai người cũng cắn răng, nghênh đón Giang Khương, Tề Lang không tin bên anh ta còn có hai người, thằng nhãi này bị đánh trúng nhiều như vậy mà không chết.
Bên này đánh đến đầm đìa máu tươi, anh chết tôi sống, tại chỗ rẽ khúc quanh của ngọn núi, lúc này đang có ba người đứng đó, lẳng lặng nhìn bên này.
- La lão sư, chúng ta có cần qua đó không, thầy thuốc Giang là một thầy thuốc rất tốt!
Đứng ở đây, nhìn bóng người quen thuộc người đầy máu tươi nhưng vẫn khí thế chưa từng có ở bên kia, Vương Mịch ở bên cạnh chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt phát hoảng, cẩn thận nhìn lão đồng chí bên cạnh một cái rồi nói.
Lão đồng chí chắp tay đứng đó, lẳng lặng nhìn trận chiến đấu này, sau đó lắc đầu nói:
- Không cần qua đó, tên này chắc không chết được.
Nói xong, ông ta lại lãnh đạm nói:
- Trong tình huống này chúng ta không nhúng tay vào được, hai bên đều là cao thủ.
“Không nhúng tay vào được nhưng chúng ta là Thiên Y Viện…”
Vương Mịch rất muốn nói câu này nhưng lại không dám nói gì, mặc dù ở viện cô ta rất được coi trọng nhưng quy định trong Thiên Y Viện rất nghiêm khắc, dưới quyền uy của y sư cấp trên, nếu đối phương đã ra quyết định thì cô ta không dám đi ngược lại, dù là về học thuật hay là về phương diện khác.
Tôn Nghị ở bên cạnh lúc này trên mặt lại không có vẻ hả hê gì. Lúc này trong mắt anh ta chỉ có vẻ kinh hãi, anh ta biết Giang Khương cũng là một cao thủ không tồi nhưng không ngờ đối phương lại lợi hại như vậy, anh ta còn tưởng cùng lắm cũng chỉ tương đương với mình.
Nhưng bây giờ xem ra nếu anh ta thật sự đánh nhau với thầy thuốc Giang này thì chắc chỉ có chết.
Tề Lang có chút tuyệt vọng, anh ta không thể nào hiểu tại sao thằng nhãi trước mặt này rõ ràng đã bị thương nặng như vậy mà sao vẫn còn gắng gượng được? Hơn nữa khí thế còn kinh khủng như vậy.
Rõ ràng thực lực yếu hơn anh ta nhưng tại sao mỗi lần đối phương ra tay đều khiến anh ta chỉ có thể lui về phía sau, nếu không chắc chắn sẽ bị thương.
Cảm giác khí ở ngực mình càng ngày càng dồn dập, ngực cũng càng ngày càng bí bách, Tề Lang chỉ cảm thấy khí lực của mình bắt đầu tiêu tán từng chút một. Anh ta quay đầu nhìn trợ thủ còn lại của mình ở bên cạnh, thấy đối phương cũng thở hồng hộc, hơn nữa vẻ mặt còn trắng bệch, trong lòng cuối cùng cũng cười khổ.
Anh ta cả đời giết vô số người nhưng lần này không ngờ lại ngã xuống vực sâu ở đây.
Mặc dù Giang Khương cũng như hai người đối diện, bắt đầu chống đầu gối, thở hồng hộc nhưng lúc này mắt hắn vẫn lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt.
- Cũng đến lúc rồi.
Sau khi thoáng điều chỉnh hô hấp, Giang Khương chợt đứng lên, sau đó lại xông về phía hai người.
Đối với Giang Khương mà nói, chỉ cần không bị chúng một dao đâm trúng vào tử huyệt thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa Giang Khương cảm thấy mình cũng tương đối rồi, dù hắn bị thương cực nặng nhưng đối phương bây giờ cũng đến lúc đèn cạn dầu rồi.
Thấy Giang Khương lại vọt qua, hai người bọn Tề Lang cũng phát ra tiếng gầm cuối cùng. Mọi người đều hiểu rõ đã đến lúc đánh một đòn cuối cùng rồi, sau lần này chắc chắn sẽ có kết quả, không phải anh chết thì là tôi đi đời.
- Lần cuối cùng rồi.
Lão đồng chí chắp tay đứng đó, lẳng lặng nhìn trận chiến cách đó không xa, bỗng lạnh nhạt nói.
- Lần cuối cùng rồi?
Vương Mịch vẫn luôn nhìn đến hãi hùng khiếp vía nghe đến đây, hai mắt vội nhìn chằm chằm về phía trước, trái tim vọt lên tận cổ họng. Cô ta không biết tại sao mình lại quan tâm đến người này như vậy nhưng bây giờ cô ta lại cứ nhìn chằm chằm vào phía đó.
Lúc này sắc mặt Tôn Nghị cũng có chút trắng bệch, mặc dù mỗi người trong Thiên Y Viện đều từ nhỏ đã tu luyện nội khí, đồng thời cũng có huấn luyện đánh đấm tương ứng nhưng đã bao giờ nhìn thấy trận chiến thảm thiết cỡ này đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]