Bạn học Giang Khương vẻ mặt khổ sở bất đắc dĩ, dưới cái nhìn áp bách của Vương đại thầy thuốc, hắn thở dài, bước vào bên trong lều vải.
Tôn Nghị ở trong lều vải vẻ mặt y như Giang Khương tưởng tượng, rất khó coi. Khuôn mặt vốn đẹp trai lúc này lại tối tăm như mây đen đầy trời, đợi đến khi nhìn thấy Giang Khương, khuôn mặt anh ta càng âm trầm như sắp có mưa to.
Giang Khương thầm thở dài, tại sao chẳng có việc gì của hắn mà sao chuyện gì cũng tìm hắn vậy?
- Thầy thuốc Giang? Anh chính là thầy thuốc Giang sao?
Một cô gái trẻ tuổi mặt đầy nước mắt, trông mong nhìn Giang Khương vừa bước vào cửa. Mặc dù cái áo blu trắng của Giang Khương quả thật hơi bẩn, nếu so với hai vị thầy thuốc trước thì đúng là khác nhau một trời một vực. Nhưng cô gái trẻ tuổi vẫn như nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng nhìn Giang Khương.
- Đúng, tôi là Giang Khương.
Nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, Giang Khương liền biết tại sao sắc mặt Tôn Nghị và Vương Mịch lại không tốt như vậy rồi.
- Thầy thuốc Giang, xin anh hãy xem bệnh cho chồng tôi với. Tôi nghe người trong thôn nói anh là thầy thuốc tốt nhất, xin anh hãy cứu anh ấy, hãy cứu anh ấy.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khuôn mặt đẫm nước mắt, đáng thương nhìn Giang Khương. Vốn dĩ chuyện như thế này theo lý mà nói thì đại nam nhân nào cũng đều đồng tình, ôm đồm nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cố hết sức!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609272/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.