Trong điều kiện thế này, Giang Khương cũng có thể làm phẫu thuật tu bổ lá lách như vậy nhưng tiền đề là có đủ lượng máu cung cấp vì nếu xảy ra vấn đề, không có đủ máu cung cấp thì người bệnh chết chắc.
Nhưng lúc đầu Vương Mịch nói với Giang Khương là phải làm kiểm tra mổ bụng, cần chuẩn bị 800ml máu nên đã sắp xếp cho cô ta rồi. Có điều lúc này cô ta lại bảo bọn họ làm tu bổ lá lách, bây giờ thiếu máu.
Giang Khương thật muốn tát cho một phát, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì ai dám làm vậy chứ?
Đi theo sau Giang Khương, nghe thấy Giang Khương phẫn nộ trách hỏi như vậy, mặc dù trong lòng căm tức nhưng Vương Mịch không dám phản bác câu nào. Chuyện này nói ra ngoài thì đúng là cô ta quá sơ xuất, lại nhượng bộ dưới sự kiên trì của Tôn Nghị.
- Lưu Nghị Minh, Trương Ba La mau đến đây!
Đứng ngoài cửa, Giang Khương giơ hai tay làm tư thế khuếch âm, kêu to với xung quanh.
- Đây.
Lúc này một thanh âm truyền đến từ xa khiến sắc mặt Giang Khương thoáng cái tốt hơn một chút, sau đó hắn chẳng nói câu nào xoay người xông vào trong lều phẫu thuật tinh xảo kia.
Tại cửa lều, Giang Khương tiện tay cầm khẩu trang, mũ đeo đội lên, sau đó chẳng quản việc mặc quần áo phẫu thuật gì đó, trực tiếp chạy vào.
- Anh vào làm gì, quần áo phẫu thuật cũng không mặc, đi ra ngoài cho tôi.
Lúc này Tôn Nghị đang luống cuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609270/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.