Đùng đùng đùng!
Lực phản chấn khiến cho vai của Giang Khương hơi chấn động nhẹ.
Tiếng súng vang lên, đám bia liên tục bị ném ra bị bắn nát, tạo thành một đám khói màu trắng giữa không trung. Giang Khương nheo mắt, nhìn cái đĩa bay cuối cùng được bắn ra, sắc mặt không hề thay đổi, bóp cò súng lần cuối, sau đó nhìn đĩa bay bị bắn thành khói vụn, liền mỉm cười hài lòng, tiện tay đưa khẩu súng cho nhân viên công tác đang bội phục bên cạnh.
Buông súng, Giang Khương quay sang nhìn Viên Nhất Chương, cười nói:
- Viên thiếu, đến lượt anh.
Gương mặt Viên Nhất Chương đã hoàn toàn âm lãnh. Ngày xưa, mỗi lần y bắn một đĩa bay phải mất ba giây, bắn gián đoạn chứ không bắn liên tục được. Có như vậy, trên cơ bản có thể bắn trúng được tám chín mục tiêu. Nhưng vừa rồi, Giang Khương làm một hơi, mỗi một đĩa bay là một giây, không hề có sự gián đoạn ở giữa.
- Tại sao lại có thể bắn được như vậy?
Với tài bắn súng của Viên Nhất Chương, nếu bắn nhanh như Giang Khương, chỉ sợ trúng được hai ba mục tiêu đã là may mắn lắm rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Viên Nhất Chương tràn đầy tức giận. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là trong nước hay ngoài nước, từ gia thế hay bản thân, y đều ưu tú nhất. Lúc nào cũng được người ta tâng bốc và hâm mộ, nào có ai dám qua mặt y như thế? Bây giờ, trước mặt nhiều người như vậy, bị một tên nhà quê hai lần làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609218/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.