Hít sâu một hơi, Giang Khương chậm rãi bước về phía trước.
Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được tiếng hít thở bên trong rừng cây.
- Mẹ kiếp, hy vọng phương pháp trước đó của mình có hiệu quả. Tề Nhạc Minh chỉ đơn thuần vì Tuyên Tử Nguyệt mà tìm đến mình gây phiền phức. Nếu không...
Trong lòng Giang Khương có chút căng thẳng, sau đó chậm rãi bước về phía Tề Nhạc Minh.
- Sợ? Tôi sợ cái gì chứ?
Giang Khương giả bộ trấn định, từ từ bước về phía trước. Khí tức trong đan điền đã sớm lưu động toàn thân, đề phòng bị tấn công bất ngờ. Mặc dù trong lòng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn không chịu yếu, lãnh đạm nói.
Muốn nói hắn và Tuyên Tử Nguyệt không có gì, thật ra hắn có thể cây ngay không sợ chết đứng, nhiều nhất là đánh một trận, không đánh lại thì bỏ chạy. Nhưng nói là không có gì, Giang Khương lại thấy chột dạ trong lòng. Mặc dù hắn không phải là người đi cướp vợ người khác, nhưng nói một chút gì cũng không có là giả.
Nhưng Giang Khương cũng không suy nghĩ quá nhiều. Bề ngoài thì nhẹ nhõm, nhưng bên trong lại đang kéo căng như dây đàn, tùy thời bắn ra.
Đương nhiên cũng đã làm tốt việc chuẩn bị chạy trốn.
- Hừ, tên tiểu tử kia, tôi đã cảnh cáo cậu không được đến gần Tuyên Tử Nguyệt. Cậu xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai à?
Tuy nói bây giờ đang diễn trò, nhưng nhớ đến tấm ảnh chụp kia, Tề Nhạc Minh cảm thấy mặt mũi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609198/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.