- Quân thiếu gia... Tra ra rồi... Thằng ranh kia tên là Giang Khương, là người Sở Nam, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn Sở Nam, trong nhà chỉ có một người ông già hiện làm thầy thuốc, cũng không có quan hệ gì với nhà họ Dương cả. Lần này lên thủ đô nghe nói là nhờ một phó chủ tịch tỉnh giới thiệu. Dường như vị phó chủ tịch tỉnh này có chút quan hệ với chủ nhiệm Dương Vân Dương, nhưng cũng không có quan hệ gì đặc thù cả.
Trương Nghĩa Quân chậm rãi gật đầu, nói:
- Giang Khương này thật sự không có quan hệ gì với Dương Vân Dương sao?
- Không có chút quan hệ nào hết. Hơn nữa theo kết quả điều tra thì hắn tuyệt đối cũng không thể là con tư sinh của chủ nhiệm Dương...
Lý Cương trầm giọng báo.
Nghe thấy những lời này, trên mặt Trương Nghĩa Quân mới lộ ý cười tàn nhẫn, lạnh giọng đắc ý nói:
- Được... Được... Được... Nếu thằng ranh này đã dám để tôi mất mặt mũi thì hiển nhiên cũng không sợ tự đánh mất mạng mình rồi...
- Lý Cương... Anh tìm vài người, giết chết thằng ranh đó đi... Hành động bí mật một chút là được...
Lý Cương đứng một bên nghe những lời này, trên mặt lại lộ vẻ khổ sở, lắc đầu nói:
- Quân thiếu gia... Tên Giang Khương này không đụng nổi đây. Tôi và Triệu Cường cộng lại cũng không đối phó nổi với hắn...
- Cái gì? Anh và Triệu cường cũng không đối phó nổi sao?
Ánh mắt Trương Nghĩa Quân lạnh lẽo. Chẳng qua nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609158/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.