- Tôi hy vọng chỉ có một mình cô biết chuyện này.
Giang Khương nói.
Nhìn ánh mắt của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt khẽ thở dài. Cô tất nhiên hiểu được tại sao Giang Khương lại nói như vậy, liền gật đầu:
- Ngoại trừ tôi thì sẽ không có ai biết.
Thấy Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, Giang Khương mỉm cười, nhìn đồng hồ rồi nói:
- Được, để cảm ơn cô, tôi mời cô ăn sáng.
- Keo kiệt.
Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi, hừ một tiếng nhưng vẫn đi theo Giang Khương đến căng tin.
Không lần nào Giang Khương thấy Tuyên Tử Nguyệt đi giày cao gót, lần này, nhìn Tuyên Tử Nguyệt không mang giày cao gót đi bên cạnh hắn, thế mà chỉ thấp hơn hắn có bốn, năm cm.
- Hôm nay mới phát hiện thật ra cô khá cao đấy.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đứng đến tai của mình, nếu cô mang giày cao gót, hẳn còn cao hơn cả hắn.
Tuyên Tử Nguyệt liếc nhìn gương mặt tràn đầy cảm thán của Giang Khương, khẽ cười một tiếng:
- Cho nên tôi ít khi đi giày cao gót, tránh cho người nào đó tự ti.
- Ơ?
Nhìn gương mặt trêu chọc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương không khỏi mỉm cười lắc đầu nói:
- Đàn ông chưa bao giờ chỉ vì chiều cao mà cảm thấy tự ti.
Hừ! Tuyên Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Tuy nói đã là 7h30 sáng, nhưng quả thật vẫn còn chút sớm. Tuy nhiên, vì đã gần đến cuối học kỳ, cho nên người thức dậy sớm cũng không ít.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609120/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.