Nghe sự hưng phấn trong lời nói của Hải Bác, còn có giọng điệu quen thuộc, hình ảnh của những người thân quen lại hiện ra trước mắt Giang Khương. Trong lòng Giang Khương dâng lên một sự ấm áp, sau đó nói:
- Cảm ơn Hải Bác, cảm ơn mọi người.
- Giang, cậu khách sáo với tôi làm gì? Năm đó, nếu không nhờ có cậu cứu Enie, tôi đã sớm xấu hổ mà chết rồi.
Nói đến đây, Hải Bác liền cười:
- Enie cũng khóc vì cậu mấy lần, có cần tôi đem tin tức cậu còn sống nói cho cô ấy biết không?
- Đừng, Hải Bác. Tiểu đội Cô Lăng của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, không được tiết lộ tin tức tôi vẫn còn sống.
Giang Khương thấp giọng nói.
- Được rồi.
Hải Bác cười nói:
- Giang Khương, cậu đang ở Hoa Hạ, nếu như tôi có thời gian, tôi sẽ đến Hoa Hạ tìm cậu.
- Được, nhưng nhớ là không được nói cho người khác biết. Nếu sau này có cơ hội, hãy nói cho Enie.
Giang Khương gật đầu nói.
- Tôi đã gửi văn kiện đi. Tin nhắn cũng đã gửi luôn rồi. Tôi nghĩ bây giờ hẳn ông ta đã nhận được.
- Cảm ơn, hẹn gặp lại.
Cúp điện thoại, Giang Khương xoay người, liền nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Từ Thanh Linh.
- Có chuyện gì vậy?
Giang Khương cười hỏi.
Từ Thanh Linh cười nói:
- Giang Khương, em thật có chút không hiểu được anh. Ba năm qua, anh thật sự thay đổi rất nhiều. Tiếng Anh cũng rất tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609113/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.