Lúc này Trương Nhạc cũng mở to mắt nhìn Giang Khương. Y còn chưa hồi phục lại tinh thần. Y thấy rõ ràng, sân khấu cao một thước tám, Giang Khương chỉ mượn lực thanh ngang nằm giữa rìa sân khấu để nhảy lên mà thôi.
Tuyên Tử Nguyệt đứng bên cạnh một cây cột đèn, nhìn Giang Khương đứng trên sân khấu, nhìn nụ cười sáng lạn của hắn, còn có ngón tay nhẹ nhàng khảy trên dây đàn, cùng với giọng hát được cất lên, gương mặt liền hiện lên một nụ cười.
Mặc dù trong mắt cô, đàn ông chưa bao giờ là người để cô có thể dựa vào, nhưng bây giờ cô không thể phủ nhận, người thanh niên trước mắt này quả thật là có chút năng lực. Hơn nữa còn rất đẹp trai.
- Nếu trộm đi vận mệnh, kết quả sẽ còn ở lại. Nếu trộm đi thời gian, khổ đau sẽ còn ở lại. Người đến người đi, chỉ còn sao trời ở lại.
Giang Khương nhẹ nhàng đánh đàn ghita, cất giọng hát trầm thấp của mình, nhìn đám người ở dưới sân khấu, dường như nhớ lại tình cảnh tha hương năm đó của mình.
Vừa hát vừa suy nghĩ về những chuyện xa xưa.
Trong tiếng súng, hắn kéo Tích Nghiêm chạy về phía một tảng đá lớn. Trong tích tắc quay đầu lại, liền nhìn thấy đồng đội của mình đã nằm trên mặt đất.
Từ đó về sau, không còn gặp lại. Có chăng lâu lâu hắn thường lôi tấm hình Tích Nghiêm chuẩn bị tốt nghiệp trung học ra xem, lẳng lặng tưởng niệm.
- Ngưu Lang, Chức Nữ nghìn năm ánh sáng, giấc mộng thanh xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609101/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.