- Hả… Giang Khương, tên vô lại này, anh không để lại một tên cho tôi chơi…
Khi Tôn Dương đang sợ đến mức vẻ mặt thất sắc thì Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh nhìn Giang Khương dứt khoát nhanh gọn xử lý mấy người này, cô nàng đứng một bên dậm chân, oán trách nói.
Thấy dáng vẻ buồn bực của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cười rồi nhìn về phía Tôn Dương tỏ ý nói:
- Chẳng phải còn một tên sao?
- Tên này? Chắc chẳng chịu được vài cái đâu!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Tôn Dương người gầy đét, khẽ nhíu mày, bất mãn nói.
Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói:
- Tùy cô… Dù sao thì cũng không được để gã chạy mất, cô không đi thì tôi đi đấy!
Nghe thấy lời này của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt cũng đành dậm chân, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Bỏ đi bỏ đi… Có một người cũng được…
Nghe thấy lời hai người nói, Tôn Dương bỗng cảm thấy không ổn, đôi nam nữ trước mặt này lại không hề coi gã ra gì, hơn nữa hình như còn định giữ bọn gã lại.
Tôn Dương trong chớp mắt liền xoay người định chạy, mấy người dưới tay gã đã thất thủ, cũng phải có một người quay về báo tin, nếu không báo tin về thì ngược lại sẽ phiền phức rồi.
- Gã định chạy kìa!
Thấy tên họ Tôn này cũng không ngốc, Giang Khương cười với Tuyên Tử Nguyệt, chu miệng nói.
- Hừ… Ở trong tay tôi còn muốn chạy sao? Không có cửa đâu…
Tuyên Tử Nguyệt khẽ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609077/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.