Nhìn con heo rừng khí thế hung hăng xông đến ở phía sau Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương nhíu mày, nhanh chóng lấy gùi thuốc trên lưng xuống, ném sang một bên. Đồng thời hắn cũng giơ tay lấy hai cây súng trúc ở trong gùi thuốc ra, cầm trong tay.
- Mau… đi sang bên phía tôi…
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt lại định dẫn con heo rừng đi về phía khác, không muốn làm hắn bị liên lụy, Giang Khương trong lòng có chút ấm áp, vội vàng kêu lên.
Nhìn Giang Khương vẫy tay với mình, Tuyên Tử Nguyệt cắn răng sau đó quay đầu chạy về phía Giang Khương. Cô nàng biết mình không thể đối phó được với con heo rừng này nhưng không có nghĩa là người từ nhỏ đã lớn lên ở đây như Giang Khương không có cách.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ cầm súng trúc của Giang Khương, xem ra hắn đã có ý định riêng rồi.
Tuyên Tử Nguyệt lập tức chạy về phía Giang Khương. Cô nàng biết rõ dáng vẻ này của mình ở trong rừng không thể chạy khỏi heo rừng được, cô không bị heo rừng ném xuống đất là may rồi.
Thấy Tuyên Tử Nguyệt chạy về phía mình, Giang Khương hít sâu một hơi, sau đó lướt qua bên cạnh đường núi, tỏ ý bảo Tuyên Tử Nguyệt chạy qua bên người mình. Giang Khương cũng tay cầm hai cây súng trúc, chuẩn bị sẵn tâm lý.
Con heo rừng này rất mạnh, hơn nữa cậy mình có lớp vỏ bọc đao thương bất nhập nên trước giờ đều đấu đá lung tung ở trong rừng, ngay cả báo hay sói gì đó cũng đều không dám chọc vào nó, lần này không biết thế nào mà Tuyên Tử Nguyệt lại dây vào nó.
Nhìn con heo rừng này, Giang Khương cũng đau đầu, muốn xử lý nó, chỉ dựa vào hai cây súng trúc trong tay hắn thì nhất định phải một đòn trúng luôn, nếu một đòn không trúng thì ngược lại sẽ kích động tính hung hãn của con heo rừng này, đến lúc đó thì càng khó đối phó…
Đến lúc đó, Giang Khương cũng chuẩn bị đưa Tuyên Tử Nguyệt chạy trốn, hắn rất giỏi trong việc chạy trốn. Nếu nhỡ không thành thì cùng lắm hắn dẫn dụ cho con heo rừng chạy, đợi Tuyên Tử Nguyệt chạy trước rồi hắn muốn thoát thân thì cũng không khó lắm, chỉ hy vọng Tuyên Tử Nguyệt đừng lạc đường ở đây.
Vậy nên khi thấy Tuyên Tử Nguyệt càng ngày càng tiến đến gần, Giang Khương lại hít sâu một hơi, hắn không muốn đang yên lành lại phải chật vật xuống núi.
Tuyên Tử Nguyệt chật vật chạy đến, nhìn Giang Khương đứng đó cầm súng trúc, tinh thần tập trung vào phía sau người mình, trong lòng cũng bình tĩnh hơn, sau đó hăng hái chạy sang bên cạnh Giang Khương.
Thấy Tuyên Tử Nguyệt càng ngày càng tiến gần, trong lòng Giang Khương cũng càng căng thẳng hơn, cánh tay cầm súng trúc dần vung lên.
- Vút…
Tuyên Tử Nguyệt rất tự giác như một trận gió quét qua người Giang Khương, làm chuyện mà một con mồi nên làm.
Giang Khương nhìn con heo rừng theo sát sau người Tuyên Tử Nguyệt, đôi đồng tử khẽ co lại. Hắn tập trung tinh thần, đôi mắt con heo rừng mà hắn đang nhìn vào đột nhiên trở nên rõ ràng. Cho dù con heo rừng này có chạy trốn như thế nào trong tầm mắt Giang Khương thì hắn vẫn có thể khóa chặt đôi mắt nó.
Bây giờ Giang Khương bỗng bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt con heo rừng. Hắn biết rõ bây giờ mục tiêu của con heo rừng là Tuyên Tử Nguyệt, còn hắn luôn đứng bất động ở đây không hề thu hút con heo rừng đang điên cuồng chạy đến.
Đây là chuyện cực tốt, cũng là cơ hội duy nhất. Nếu hắn thất thủ, nếu không liều chết đánh lại thì phải nhanh chóng chạy đi.
Vậy nên bây giờ Giang Khương đang tập trung toàn bộ tinh thần, cả người như kết dính thành một thể, nâng tinh thần lên cao đến cực điểm.
Mà Tuyên Tử Nguyệt lúc này sớm đã mặc kệ tất cả, chỉ thuận theo con đường nhỏ, chạy như điên về phía trước. Cô nàng đã quyết định nếu Giang Khương không gọi cô nàng thì cô nàng sẽ không dừng lại. Nghĩ cũng biết nếu dừng lại thì hậu quả tốt nhất cũng là bị hai hàm răng trắng bóng đó hung hăng đâm thành hai cái lỗ trên mông, cô nàng không muốn cảm nhận dư vị đó.
“Vút…” Thấy con heo rừng xông đến gần, súng trúc trong tay Giang Khương đâm về phía đôi mắt của con heo rừng bằng thế sét đánh không kịp bưng tai.
Tuyên Tử Nguyệt ở phía trước chỉ nghe thấy phía sau “ngao” một tiếng hét thảm thiết, sau đó sự căng thẳng trong lòng mới dần tan đi. Tuyên Tử Nguyệt biết chắc là Giang Khương đã làm con heo rừng đó bị thương nặng, nếu không nó sẽ không kêu thê thảm như vậy. Có điều cô nàng chạy thêm hơn chục mét, nghe thấy phía sau không có tiếng động mới dừng bước chân.
Lúc này Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm, góc độ của súng trúc này của hắn cắm rất vừa vặn, cắm đúng vào mắt con heo rừng. Khi đó hắn còn cảm thấy trên đầu có lực cản nhưng cảm giác được súng trúc nhanh chóng xuyên qua nên chắc là đâm thẳng vào não nó rồi.
Quả nhiên là vậy, con heo rừng này cũng chỉ kêu thảm một tiếng rồi “bụp” một tiếng đụng bốn năm mét rồi mới nằm xuống đất bất động, chỉ còn hai cái móng heo vẫn đang run run.
Lúc này Giang Khương mới có thời gian nhìn Tuyên Tử Nguyệt hồn phách chưa quay lại ở phía trước, cười nói:
- Cô không sao chứ…
- Không sao không sao…
Tuyên Tử Nguyệt khẽ ôm ngực, vừa thở hổn hển vừa nhìn con heo rừng dưới đất, trong lòng nghĩ lại mà sợ. Không phải Tuyên Tử Nguyệt chưa từng nhìn thấy heo nhưng không ngờ heo bình thường ngốc nghếch là vậy mà con heo rừng này lại lợi hại thế, suýt nữa thì lật thuyền trong mương rồi.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt vẫn hơi trắng bệch, Giang Khương cười khổ lắc đầu nói:
- Cô trêu vào nó làm gì? Nên biết là thợ săn trong núi này nếu không có ba bốn người, không có mấy con chó săn thì chẳng ai muốn chọc vào nó đâu!
Nhìn con heo rừng to lớn cuối cùng cũng không còn cựa quậy gì nữa nằm dưới đất, lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng không nhịn được khẽ thở hắt, vô tội nói:
- Làm sao tôi biết được nó lợi hại thế, tôi dùng toàn lực đá nó một phát mà nó chẳng sao cả. Nếu là hai ba người cường tráng khỏe mạnh bình thường cũng không chịu được một cú đá của tôi đâu.
- Cô còn đá nó một phát?
Giang Khương giơ tay che mặt, không biết nên nói gì với vị tiểu thư này. Không phải trong núi không có ai dám đánh loại heo rừng này nhưng người dám chạy qua đá nó một phát thì chắc chắn không có.
- Được rồi… Chúng ta mang nó xuống núi kiểu gì đây…
Nhìn con heo rừng dài đến mét rưỡi dưới đất, Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn nói.
- Còn mang xuống núi… Bỏ đi… Nó ít nhất phải trăm năm mươi cân, hai chúng ta làm sao mang đi được…
Giang Khương không còn gì để nói.
- Tôi mặc kệ… Đây là lần đầu tiên tôi đánh được con mồi to như vậy, nhất định phải mang đi…
Lúc này tính tiểu thư của Tuyên Tử Nguyệt phát tác, không chịu từ bỏ.
- Nhưng tôi cũng có một phần mà, nếu không phải tôi dẫn con heo rừng này chạy điên cuồng, thu hút sự chú ý của nó thì anh đâu dễ xử lý nó như vậy.
Tuyên Tử Nguyệt hừ một tiếng nói.
Đối mặt với những lời này của Tuyên đại tiểu thư, Giang Khương quả thật hết chỗ nói. Hắn giơ tay che miệng, đau khổ một phen rồi mới bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi… Vậy thì mang xuống núi, nhưng cô cũng phải giúp đỡ, con này một mình tôi không mang được!
- Được… Giúp thì giúp…
Tuyên đại tiểu thư đồng ý nói.
Thấy Tuyên đại tiểu thư đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Giang Khương liền biết là hết hy vọng rồi. Cô nàng này nhìn là biết từ nhỏ đã được nuông chiều, luyện võ còn miễn cưỡng được nhưng nếu để cô nàng làm việc nặng như vậy chỉ e là không tin cậy nổi.
Nhưng cũng không có cách nào khác, Giang Khương cũng không muốn cứ thế mất đi một con heo rừng. Trong thôn này loại động vật lớn như thế này rất hiếm gặp, không mang đi thì người từ nhỏ đã tiết kiệm quen rồi như Giang Khương cũng thấy đau lòng.
Giang Khương đành chạy vào trong rừng bên cạnh, chặt mấy cành cây to còn có mấy dây mây, đan thành một cái bè kéo đơn giản. Sau đó hắn mất rất nhiều công sức dịch chuyển con heo rừng này lên trên bè kéo, giao gùi thuốc cho Tuyên Tử Nguyệt đeo, bản thân thì kéo chiếc bè kéo này lên đường…
Cũng may là xuống núi, nếu là lên núi hoặc đi ở đất bằng thì Giang Khương đánh chết cũng không lôi con heo này đi.
Nhưng dù là xuống núi thì cũng là đường quanh co khúc khuỷu, cũng có những chỗ lên dốc khiến Giang Khương thở hổn hển.
Còn Tuyên đại tiểu thư ở phía sau tự vui vẻ một mình, thỉnh thoảng lại chụp ảnh con heo rừng này một cái, chắc là định lưu lại để khoe đây…
Giang Khương thở hổn hển kéo con heo rừng khổng lồ đi được một nửa đường, đi đến một đỉnh núi, thật sự cảm thấy không thể chịu nổi nên ném dây mây đi, ngồi lên người con heo rừng này, thở hồng hộc.
Có điều lúc này Tuyên đại tiểu thư lại đột nhiên nhìn trong rừng bên cạnh, kéo Giang Khương hưng phấn nói:
Giang Khương vẻ mặt không còn gì để nói, nhìn Tuyên đại tiểu thư đang hưng phấn, bất đắc dĩ nói:
- Cô tự đi đi… Giờ tôi không có chút sức lực nào cả!
- Được rồi được rồi…
Thấy dáng vẻ cực khổ của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt cũng hăng hái ném di động trong tay vào túi, đi cầm súng trúc.
Nhưng cô nàng vừa nhìn màn hình điện thoại một cái, bỗng ngạc nhiên nói:
- Ôi… Ở đây có tín hiệu này!
- Có tín hiệu?
Giang Khương nhìn xung quanh, cũng không thấy kỳ lạ. Đỉnh núi này ở gần thôn nhỏ, tương đối trống trải, hơn nữa cũng có độ cao, có thể nhận được chút tín hiệu của thế giới bên ngoài cũng không lạ.
Nhưng lúc này trong lòng Giang Khương bỗng giật mình một cái, hưng phấn nói với Tuyên Tử Nguyệt:
- Nào nào… cô đưa điện thoại đây!
- Để làm gì?
Thấy dáng vẻ đột nhiên hưng phấn của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.
- Đồ ngốc… Gọi điện thoại kêu người đến chứ sao… Cô thật sự muốn để tôi một mình kéo con heo rừng này xuống núi à, thế thì tôi chết chắc rồi…
Giang Khương cười hì hì nói.
- Hả… Ừ đúng vậy…
Nghe thấy câu này, Tuyên Tử Nguyệt cũng vội hưng phấn đưa di động cho Giang Khương.
Sau khi lấy di động gọi vào số điện thoại bàn mà nhà mới lắp, nói rõ tình hình với ông cụ xong, Giang Khương mới thở phào đưa trả di động cho Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cười nói:
- Được rồi… Chúng ta ở đây đợi, lát nữa tôi sẽ đi bắt gà rừng cho cô!
- Ôi… được được…
Tuyên Tử Nguyệt biết rõ với chút nhãn lực của mình, muốn dựa vào hai cây súng trúc để bắt gà rừng là chuyện không thể nào, Giang Khương đáng tin hơn nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]